trẻ con sức lực không lớn nhưng vẫn đủ khiến cho tên kia đau đớn, hắn giơ tay lên định đánh Lâm Tinh Tuyệt, thì tên cầm đầu giữ lấy tay hắn: “Chúng ta chỉ bắt người, không thể làm hại trẻ con.”
Mục tiêu của bọn chúng là Trình Dục Tú, chẳng qua là bọn họ cản đường nên mới phải xử lý.
Phía trên đã dặn dò không được làm hại trẻ con.
tài xế chạy lại kéo người đàn ông đang giữ Lâm Huệ Tinh ra ngoài, hai bên xảy ra xô xát.
Kẻ cầm đầu lúc này mở cửa xe kéo Lâm Tử Lạp từ trong xe xuống, phía trên chỉ nói không làm tổn thương hai đứa bé, chứ không có nói không thể tổn thương người phụ nữ này.
Lâm Tử Lạp không dám phản kháng quá mạnh vì sợ tổn thương đến đứa bé trong bụng.
Đôi mắt vẫn lạnh lùng lườm bọn chúng: “Các ngươi là ai?”
Người đàn ông lấy ra một con dao găm kè lên cổ Lâm Tử Lạp, uy hiếp vệ sĩ: “Nếu chúng mày không dừng tay lại tao sẽ giết cô ta.”
Vệ sĩ thấy vậy lập tức ngừng tay lại, người đàn ông đẩy cô về phía trước, định bắt cô vào trong xe.
Trình Dục Tú mở to hai mắt, cô vẫn đang bụng bầu, cũng không biết đối phương là ai, thấy Lâm Tử Lạp sắp bị kéo vào trong xe, dưới tình thế cấp bách, bà cắn vào tay người đàn ông khiến hắn đau đớn buông tay ra.
Bà nhào tới chỗ Lâm Tử Lạp, vệ sĩ cũng nhân cơ hội chạy tới, Trình Dục Tú nắm tay người đàn ông, vừa sợ hãi vừa tức giận nói: “Các người muốn bắt tôi thì bắt đi mau buông con bé ra.”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Mẹ mau đi đi! Đừng để ý tới con.”
Mục tiêu của bọn chúng rõ ràng là Trình Dục Tú, cô và lũ trẻ chỉ là để che mắt.
“Trong bụng con còn có đứa bé, sao mẹ có thể mặc kệ con được, nếu con có mệnh hệ gì, sao mẹ có thể ăn nói với Tông Triển Bạch?” Trình Dục Tú lo lắng nói.
Người đàn ông nhanh chóng, thánh Vịnh vệ sĩ vây quanh, sợ một mình không chống đỡ được bao lâu, người cũng chưa bắt được, hắn hét lên hung tợn: “Nếu các người không quan tâm đến sự sống chết của cô ta thì cứ xông lên, tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức.”
Vừa nói con dao trên tay người đàn ông vừa cứa sâu hơn vào cổ Lâm Tử Lạp, một vệt máu lập tức xuất hiện.
Bốn vệ sĩ đứng tại chỗ không dám manh động.
Trình Dục Tú hoảng sợ kéo người đàn ông cầu xin: “Xin cậu đừng hại con bé!”
Người đàn ông thấy Trình Dục Tú rất quan tâm Lâm Tử Lạp, ánh mắt dữ tợn lườm bà: “Muốn cứu cô ta cũng được thôi, bà lên xe đi rồi tôi sẽ suy nghĩ tới việc thả cô ta.”
“Được, được, tôi đồng ý với cậu, nhưng cậu phải bảo đảm không được làm hại con bé…”
Người đàn ông mất kiên nhất quát mắng: “Đừng nhiều lời, muốn cứu người thì mau lên xe đi.”
“Đừng!” Lâm Tử Lạp lắc đầu khàn giọng cầu xin, ở đây chỉ còn một tia hi vọng thôi, nếu lên xe thì khó mà chạy thoát.
Trình Dục Tú không nhìn cô liền xoay người lên xe bánh mỳ, trong xe có một tài xế quay lại nhìn bà rồi không nói gì mà khởi động xe.
Người đàn ông nhìn bốn người đàn ông cao to đứng cách mình không xa, lạnh lùng cười: “Các người có mạnh tới đâu cũng vẫn có điểm yếu, chắc chắn không thắng được.”
Bốn người trở nên căng thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền mà không dám mạo hiểm tính mạng của Lâm Tử Lạp.
Người đàn ông bắt Lâm Tử Lạp lên xe.
Lâm Tử Lạp phản kháng bị hắn lườm hung ác: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Không phải anh nói tôi đi với các anh thì sẽ thả con bé sao?” Trình Dục Tú ngồi chắn trước cửa xe, không cho người đàn ông đưa Lâm Tử Lạp lên.
“Bà dám chặn tôi à, tôi giết cô ta ngay lập tức bà có tin không?! Tôi đưa cô ta lên chỉ là không muốn đám người phiền phức kia quấy nhiễu thôi, đợi tới chỗ an toàn tôi tự nhiên sẽ thả cô ta, mục tiêu của chúng tôi là bà.”
Bị đe dọa, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng của Lâm Tử Lạp, Trình Dục Tú lại lần nữa thỏa hiệp.
Người đàn ông còn nói bà mới là mục tiêu, vậy chắc sẽ không làm hại Lâm Tử Lạp đâu.
Người đàn ông đẩy Lâm Tử Lạp ngồi vào xe, không gian chật hẹp khiến cô càng thêm bất an, tinh thần Lâm Tử Lạp căng thẳng, thậm chí còn không cảm thấy cơn đau ở cổ.
Lúc này chiếc xe lao đi rất nhanh.
“Hai người ở lại gọi điện, bảo vệ hai đứa trẻ, chúng tôi đuổi theo.” Một vệ sĩ bình tĩnh nhanh chóng phân phó nhiệm vụ rồi cùng một người khác đi cướp một chiếc xe đang đứng đó xem và đuổi theo Lâm Tử Lạp.