“Vì thế, tôi mời cô đến dự đám cưới của tôi, cô có đến không? Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Không đợi Lâm Tử Lạp trả lời, Bạch Dận Ninh lại nói tiếp: “Chắc là cô không tiện, tôi bảo Cao Nguyên đến đón cô rồi.”
Lâm Tử Lạp bất lực, đúng là không cho cô cơ hội từ chối.
Có điều là đám cưới của anh ta, người ta đã mời rồi, không đi thì cũng không hay cho lắm.
Cô nghĩ một lúc rồi đồng ý, nói coi như đi để giải sầu, hy vọng sau khi trở về từ Bạch Thành, Tông Triển Bạch đã giải quyết xong chuyện những tấm hình đó.
“Bao giờ Cao Nguyên đến?” Lâm Tử Lạp hỏi.
“Chắc bây giờ đã tới nơi rồi.”
Lâm Tử Lạp: “……”
“Anh đã sắp xếp xong hết rồi.”
“Chuyện của cô, tôi đương nhiên phải sắp xếp ổn thỏa rồi.” Bạch Dận Ninh vẫn giữ giọng vui cười.
Bởi vì đám cưới của Bạch Dận Ninh sẽ tổ chức vào ngày mai, vì thế cô phải đi vào hôm nay, bây giờ qua đó là kịp.
Cô nói với Tần Nhã một tiếng, bởi vì mùa hè cô mang hai bộ quần áo để thay đổi và một chiếc váy cocktail, dù sao đi tham dự đám cưới của người ta thì phải ăn mặc trang trọng một tý.
Tần Nhã biết Bạch Dận Ninh cử người đến vì thế cũng không lo lắng, chỉ thấy bất ngờ giống như Lâm Tử Lạp, nói kết hôn là kết hôn ngay.
Hành động rất nhanh.
Cũng không biết đối tượng là ai.
Cao Nguyên lái xe thương vụ đến, xe rộng nên cũng có thể nghỉ ngơi.
Trước khi lên xe Lâm Tử Lạp hỏi một câu: “Tổng giám đốc Bạch của các cậu kết hôn thật sao?”
Cô chỉ cảm thấy quá nhanh, giống như nằm mơ vậy.
“Ừm, không thể đùa kiểu đấy được.” Cao Nguyên khởi động xe rồi đáp.
“Đối phương là cô gái thế nào?” Lâm Tử Lạp hỏi, thấy vô cùng tò mò.
Mặc dù chân của Bạch Dận Ninh không được tốt, nhưng cô có thể nhìn ra, anh ta cũng là một người đàn ông rất tự cao tự đại.
Nếu đã muốn kết hôn, đối phương chắc chắn cũng không tồi.
“Cái này cô đích thân hỏi tổng giám đốc Bạch thì hơn.” Không phải Cao Nguyên giữ bí mật, mà là anh ta cảm thấy chuyện này nên để Bạch Dận Ninh đích thân nói với cô.
Dù sao Lâm Tử Lạp cũng là người Bạch Dận Ninh từng thích, e rằng bây giờ vẫn còn thích, chỉ là biết rõ nên lựa chọn buông tay mà thôi.
“Cô có thể nghỉ ngơi ở phía sau, trong chiếc tủ lạnh nhỏ bên dưới có ít đồ ăn và nước.” Cao Nguyên nói.
Trong xe thực sự rất thoải mái, xe mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải, ghế đằng sau trải dài giống như một chiếc giường lớn, nằm xuống chẳng khác gì giường ở nhà.
Chủ yếu là còn chuẩn bị đồ ăn, Lâm Tử Lạp nhì Cao Nguyên: “Chẳng trách anh có thể nhận được sự coi trọng của tổng giám đốc Bạch.”
Suy nghĩ rất tinh tế về khoản chăm sóc người khác.
Cao Nguyên hiểu ý của Lâm Tử Lạp, anh ta liền giải thích: “Đây đều là do tổng giám đốc Bạch căn dặn, sợ cô thấy mệt khi ngồi xe đường dài.”
Lâm Tử Lạp lập tức không biết nói gì, mãi một lúc sau mới nói: “Sau khi gặp anh ấy, tôi phải cảm ơn mới được.”
Cao Nguyên quay về sau nhìn cô nhưng không nói gì, tâm tư Bạch Dận Ninh dành cho cô rất rõ ràng, đương nhiên là vẫn còn hình bóng ở trong lòng nên mới nghĩ được như thế.
“Cô nghỉ ngơi đi, trời chưa sáng là chúng ta có thể đến nơi.” Cao Nguyên nói.
Lâm Tử Lạp ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, nằm nghỉ ngơi ở phía sau, có lẽ xe có sự rung lắc nhẹ ngược lại khiến người ta dễ vào giấc ngủ hơn.
Khi tỉnh dậy trời đã dần sáng rồi, Lâm Tử Lạp hỏi: “Đến nơi chưa?”
“Đến Bạch Thành rồi.” Cam Nguyên đáp.
“Chuyến đi này anh vất vả rồi.” Lái xe đêm rất mệt.