“Được rồi.” Diêu Bân vỗ vai Bạch Dận Ninh: “Chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Thanh Thanh nên bà ấy mới lo lắng như vậy, chuyện hôm nay con đừng để trong lòng.”
“Con biết, sau này con mong hai người tin tưởng con rằng con thật lòng muốn chăm sóc Thanh Thanh, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Bạch Dận Ninh vừa dứt lời thì Bà Diêu đã tiếp lời, bà ta cũng tỏ rõ thái độ của mình: “Hôm nay là tôi quá kích động, sau này sẽ không như thế đâu.”
“Hai đứa mau đi đi, trở về còn kịp ăn cơm tối.” Bà Diêu nói.
Bạch Dận Ninh cười: “Nếu trễ thì con dẫn Thanh Thanh ra ngoài ăn, hai người không cần phải chờ chúng con.”
Bà Diêu cười nói xong, sau đó nhìn con gái và con rể đi ra ngoài.
Tại cửa hàng.
Bởi vì còn chưa mua đồ mua xong, không phải khi không mà Lâm Tử Lạp bắt Tông Triển Bạch đi dạo phố với mình, cô biết hiện tại anh bề bộn công việc, chắc hẳn anh đang điều tra chỗ ẩn nấp của anh Tư.
“Hay là anh quay về đi.” Cô phát hiện ra rằng, mình vẫn không thể không hề nghĩ ngợi gì mà ích kỷ giữ anh lại bên mình.
Tông Triển Bạch vuốt tóc cô, giam người vào lòng rồi đi đến một cửa hàng bán đồ lót: “Bồi Xuyên đã đi điều tra rồi, vẫn còn thời gian để đi dạo phố với em.”
Lâm Tử Lạp nhếch môi tạo thành một nụ cười yếu ớt, vui vẻ chấp nhận thời gian rảnh rỗi làm bạn của anh.
Đi vào trong cửa hàng thì Lâm Tử Lạp mới phản ứng được hỏi: “ Sao anh biết em muốn mua gì?”
“Không phải khi nãy các cô đứng trước cửa hàng đồ lót sao?” Áo lót của phụ nữ luôn là thứ kín đáo cá nhân, anh còn tưởng rằng Lâm Tử Lạp nói muốn mua nên lúc nói chuyện thì anh nhích lại cánh môi áp vào lỗ tai của cô tạo thành tư thế quá mập mờ, Lâm Tử Lạp đẩy anh ra nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Bên ngoài có người đang nhìn kìa, anh khiêm tốn một chút.”
Tông Triển Bạch ừ nhẹ một tiếng: “Vậy về nhà anh lại tiếp tục.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Nghĩ đến Tần Nhã còn đang ở nhà, cô cần phải nói chuyện này với Tông Triển Bạch: “Em có một chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Tông Triển Bạch nhìn thấy mặt cô nghiêm túc, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
“Em đã dẫn Tần Nhã về biệt thự, cô ấy cần có người chăm sóc nhưng lại không muốn là Tô Trạm, để người khác em lại không yên lòng nên dẫn người về biệt thự mà quên nói với anh.” Mặc dù cô cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì nhưng hẳn nên nói một tiếng cho anh biết.
Tông Triển Bạch biết quan hệ giữa cô và Tần Nhã rất tốt, mặc dù quả thật có chút cảm thấy không tiện vì anh muốn con mình có thêm nhiều thời gian ở với cô nhưng anh lại không nói rõ ra được.
Bất kể là liên quan đến Tô Trạm hay Lâm Tử Lạp, đây thật sự là một chuyện không cách nào nói rõ được.
“Nhà chúng ta sẽ do em làm chủ.” Anh cầm một cái áo lót màu đen cực kỳ khiêu gợi lên cho Lâm Tử Lạp xem: “Em thích cái này không?””
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô không phải đến đây để mua đồ cho mình, hơn nữa cho dù cô muốn cũng không đi chung với anh.
“Chuyện đó….”
Tông Triển Bạch nghĩ cô không thích cái này, lại cầm một bộ màu tím, so với màu đen nó còn gợi cảm hơn, cúp ngực chỉ có một lớp vải ren còn quần là chữ T. Bộ màu đen mặc dù có hơi gợi cảm một chút nhưng ít ra nó còn đầy đủ vải, còn cái này… chính là nội y tình thú đó.
Lâm Tử Lạp trừng anh, cảm nhận được ánh mắt khác thường của nhân viên bán hàng cô hạ giọng, nói: “Anh có thể đứng đắn một chút hay không?”
Tông Triển Bạch nghiêm túc: “Anh không đứng đắn?”
Anh chọn quần áo cho người phụ nữ của mình cũng không được à.
Lâm Tử Lạp: “…”
“Anh muốn em mặc quần áo gợi cảm này cho anh xem thử một lần.” Nội y của Lâm Tử Lạp đều là những bộ mang phong cách truyền thống, không quá hở hang, khi chưa mang thai dáng người cô cũng đã rất quyến rũ rồi, không cần làm gì cũng đẹp, cũng có thể làm anh bùng nổ dục vọng.
Bây giờ cô đang mang thai, dáng người có chút thay đổi, không phải trở nên xấu xí mà là ngày càng quyến rũ hơn. Ngoài cái bụng hơi to một chút ra thì ngực đã nở nang hơn trước, cái mông cũng vểnh lên rất nhiều, cô mặc loại quần áo nào cũng đẹp.
Lâm Tử Lạp giật lấy bộ nội y trong tay anh, giật giật môi, không đợi anh nói chuyện đã trừng mắt nhìn qua: “Em muốn mua cho Tần Nhã.”
Tông Triển Bạch: “…”