Cậu nghe lời đi lên chiếc xe bên cạnh, nhưng không hề lên chiếc xe bên cạnh mà chuẩn bị ngồi chiếc xe phía sau Thẩm Bồi Xuyên, Lâm Tinh Tuyệt kéo cô làm cô không thể di chuyển: “Mami con ngồi xe này, bên trong rất thoải mái có thể ngủ, không gian cũng rất rộng rãi, con và em gái sẽ ngồi xe này.”
“Đúng vậy, mami không ngồi cùng bọn con ư? Chúng ta xa cách nhau lâu như vậy, chúng con đều rất nhớ mẹ.” Lâm Huệ Tinh chạy đến ôm lấy chân cô nũng nịu nói.
Cô ngửa mặt, chớp chớp mắt, tràn đầy hi vọng.
Lâm Tinh Tuyệt lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía em gái, cuối cùng thì cũng giúp được một lần.
Lâm Huệ Tinh thích Tông Triển Bạch như vậy, nhất định cũng sẽ ngồi chiếc xe này, nhưng lúc này cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
“Sẽ rất chặt…”
“Không chặt nha, không gian rất rộng, còn có thể ngủ cơ, có tivi ghế sofa, so với ngồi xe còn thoải mái hơn.” Lâm Huệ Tinh hết sức thuyết phục mami.
Gương mặt của Tông Triển Bạch vẫn rất căng thẳng, nếu như lúc này không có người ngoài, anh nhất định sẽ tóm lấy cổ áo của Lâm Tử Lạp hỏi, cứ như vậy muốn rời xa anh sao?
Trong lòng anh cảm thấy khó chịu, không quan tâm đến sự phản kháng của Lâm Tử Lạp, giữ lấy eo cô ôm lên xe: “Không ngồi cùng con trai với con gái em thì em muốn ngồi ở đâu?”
Lâm Tử Lạp giãy giụa, dùng khuỷu tay ngăn cản sự tiếp xúc của anh: “Không phải em không muốn ngồi cùng các con mà là em không muốn làm vướng mắt anh.”
“Sao lại làm vướng mắt anh?” Tông Triển Bạch ghé sát vào tai cô, giọng nói đè nén rất thấp, âm lượng đó chỉ có cô mới có thể nghe thấy.
Lâm Tử Lạp mím môi không nói, rõ ràng là anh xa lánh cô trước, sao bây giờ lại còn hỏi ngược lại cô?
“Cách người đàn ông kia xa một chút, ơn cứu mạng của em chúng ta đã trả rồi, em nợ cậu ta thì tại sao còn muốn mời cậu ta ăn cơm? Nhìn dáng vẻ tự đắc của cậu ta kìa.”
Anh hận không thể đi lên, đem cái vẻ mặt cười đó của Bạch Dận Ninh xé nát.
“Sự chiếu cố của anh ấy dành cho em là có thừa, em mời anh ấy ăn bữa cơm thì có sao?” Lâm Tử Lạp lấy khuỷu tay dùng sức đẩy anh ra, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ôm con gái, dắt con trai lên xe.
Tông Triển Bạch bị thúc một phát đau đớn.
Cái người phụ nữ này—-!
Phụt!
Tô Trạm thức sự không nhịn được liền bật cười.
Lần đầu tiên anh thấy có người có thể khiến Tông Triển Bạch phải nhìn sắc mặt, hơn nữa còn dùng cùi chỏ thúc anh một cái.
Anh rất muốn đi lên hỏi một chút, có đau hay không?
Haha—–
Tông Triển Bạch nhíu chặt lông mày, trừng mắt nhìn Tô Trạm: “Cẩn thận cái lưỡi sẽ biến mất.”
Nói xong liền lên xe.
Nụ cười trên mặt Tô Trạm cũng ổn định lại, anh, anh không có làm cái gì mà, không phải chỉ cười một chút thôi sao?
Hơn nữa, cái lưỡi này, sao lại dễ dàng rơi nhanh như vậy?
“Ngớ ngẩn.” Tân Na liếc nhìn anh một cái, bỉu môi chê, cô bước nhanh đi tới bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên: “Anh Thẩm, em ngồi xe của anh có được không?”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn một cái, Tô Trạm đang ngu ngốc đứng ở chỗ kia, cười rất ác ý: “Có thể.”
“Thẩm Bồi Xuyên!” Tô Trạm chạy tới, tóm lấy cổ áo anh: “Cậu có phải là anh em không vậy?”
Thẩm Bồi Xuyên giữ lấy hay tay anh: “Là cô ấy đến tìm tôi, tôi sao có thể từ chối con gái nhà người ta được chứ?”
“Cậu cút đi!” Tô Trạm hai tay đẩy ra một cái, Thẩm Bồi Xuyên lùi về sau một bước.
Thẩm Bồi Xuyên cười một cái, thật ra cũng không có ý để Tân Na ngồi xe của anh, chỉ là cố tình làm Tô Trạm tức giận.
Không quan tâm hai người họ có đang hẹn hò hay không, nhưng mà Thẩm Bồi Xuyên có thể nhìn ra được Tô Trạm thật sự đã để ý Tân Na, không giống như trước đây trêu đùa với những người phụ nữ kia.
“Xe của anh vẫn còn người, em vẫn là đi ngồi xe của Tô Trạm đi.” Thẩm Bồi Xuyên bất đắc dĩ buông tay, dựa sát vào Tân Na nói: “Em thấy chưa, anh mà dám để em lên xe của anh, cậu ấy nhất định sẽ giết anh.”