Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143:





“Đúng vậy.” Lâm Tử Lạp nói thật.





“Còn không phải là để giúp cậu.” Cô nháy mắt ra hiệu với Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp ngay lập tức hiểu ra, cô ấy đến là vì bà chủ William sợ cô ở trong nước không xử lý được nên phái thêm một người tôi giúp.





Cho dù bà chủ William không phái một người đến, Lâm Tử Lạp cũng không giận bà ấy.





Cô có được thành tựu như ngày hôm nay cũng do bà chủ William đã cho cô cơ hội.





“Bà chủ”, từ lâu Lâm Tử Lạp đã coi người phụ nữ này như người thân của mình.





Bà chủ William nho nhã cười: “Đi thôi.”





Lâm Tử Lạp chủ động cầm lấy hành lý: “Xe đỗ ở bên ngoài.”





Lâm Tử Lạp cất hành lý, Allen mở cửa giúp bà chủ William.





“Lâm, sao sau khi cậu về nước lại phóng khoáng như vậy?” Allen tỉ mỉ nhìn lắp ráp của chiếc xe, rất cao cấp, cô biết Lâm Tử Lạp là người rất tiết kiệm, sao có thể mua chiếc xe đắt như vậy chứ?





“Đây không phải xe của mình.” Lâm Tử Lạp nói.





Cô không thừa tiền để mua một chiếc xe như vậy.





Allen cũng hiểu được tám phần bèn xích gần lại nói: “Vậy đây là xe của ai? Đừng nói gì, để mình đoán.”





Allen xoa cằm, nghĩ rồi nói: “Là đàn ông tặng, hơn nữa lại là người có tiền tặng?”





Màu sắc, bố trí của chiếc xe trông rất nam tính, người mượn xe của cô ấy chắc chắn không phải là phụ nữ.





Người nghèo cũng không có tiền mua nổi chiếc xe này.





Vậy kết quả chính là một người đàn ông có tiền, có quan hệ rất tốt với Lâm Tử Lạp, xe cũng đưa cho cô ấy lái.





“Mình đoán có đúng không?” Allen đắc ý hỏi.





Lâm Tử Lạp cố ý giả vờ không nghe thấy: “Cậu nói gì cơ?”





Allen nối cáu: “Cậu giả vờ gì chứ? Rõ ràng cậu nghe thấy mà, cậu cố ý có đúng không, tại sao lại không muốn nói? Không phải nhanh như vậy mà cậu đã tìm được bạn trai rồi chứ?”





Cô nói: “Chẳng lẽ là ba của con trai cậu…”





“Allen, cháu ngồi máy bay lâu như thế mà không mệt sao? Cháu yên tĩnh một chút có được không?” Bà chủ William chen ngang.





Allen không biết, bà chủ William phần nào cũng đoán được đây là xe của ai, có lẽ là người đàn ông nào đó bắt cô về nước.





Allen bĩu bĩu môi, đập vai Lâm Tử Lạp “Được rồi, lần này nể mặt bà chủ nên mình tha cho cậu đấy.”





“Đúng rồi, hôm nay có lịch trình gì không?” Allen không hề mệt mỏi vì ngồi máy bay, ngược lại rất hưng phấn.





“Cậu không cần nghỉ ngơi một chút sao?” Lâm Tử Lạp nhìn cô.





“Không mệt lắm”, Allen duỗi lưng: “Tần Nhã đâu? Sao không đến đón chúng tôi cùng với cậu?”





“Cô ấy ở cửa hàng.”





“Ò, vậy mình cũng đi, tiện thể làm quen môi trường một chút, cậu đưa bà chủ đến khách sạn nghỉ ngơi là được.”





“Cậu chắc chứ?” Lâm Tử Lạp hỏi.





“Mình chắc chắn.”





Lâm Tử Lạp quay đầu xe ở đoạn đường chữ U phía trước, lái xe đến cửa hàng.





Đưa Allen vào cửa hàng, cô và bà chủ William cũng tiện thể xem qua lắp đặt của cửa hàng, theo phong cách của chủ tiệm, rất khuôn mẫu, không có lỗi gì, bà chủ cũng rất vừa lòng.





ELO là tâm huyết một đời của cô, cho dù chỉ là chi nhánh, cô cũng không cho phép làm qua loa.





Tham quan xong, Lâm Tử Lạp đưa bà chủ về khách sạn nghỉ ngơi.





“Trung Quốc có phải rất coi trọng ngày tháng không?” Bà chủ William hỏi.





Lâm Tử Lạp gật gật đầu: “Đúng vậy.”





“Vậy chúng ta cũng phải chọn ngày để mở lễ khai trương, nhập gia tùy tục, dù sao cháu cũng là người Trung Quốc.”





“Cháu đã xem ngày rồi, ngày kia là ngày đẹp, hợp chuyển nhà mới, khai trương, động thổ.” Cô cũng chọn xong ngày để sửa tiệm, tính đúng thời gian tiệm sửa xong, thì cũng đến ngày khai trương.





“Cháu có kế hoạch trước là tốt.” Bà chủ William thấy hơi mệt.





Lâm Tử Lạp mở cửa phòng khách sạn, cất hành lý rồi rót cho bà một cốc nước: “Bà chủ uống nước đi ạ, tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”





“Ừm, cháu đi làm việc đi.”





Bây giờ cần phải chuẩn bị cho việc khai trương, còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, thời gian không còn nhiều nữa, cô phải xử lý hết trước khi khai trương.





Rời khỏi khách sạn, Lâm Tử Lạp đi đến cửa hàng, chọn thiệp mời, bố trí hội trường.





Từ khi về nước đến nay, lúc này Lâm Tử Lạp mới cảm thấy chân thực nhất.





Tập đoàn Vạn Việt, phòng khách.





“Về việc clip cậu không cần phải lo, tôi chắc chắn sẽ không để nó lan ra ngoài, và cũng sẽ xóa sạch nó.” Hà Văn Hoài đích thân đến nói với Tông Triển Bạch.





Hà Thụy Trạch quay lại nói chuyện clip đã giải quyết xong, chỉ cần mở họp báo, ông ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.





Muốn rửa sạch là không thể, dù sao chuyện đã trở nên khá tồi tệ, không có ai chịu hình phạt, sẽ không lấy lại được danh tiếng nhà họ Hà.





Ông ta chủ động thừa nhận, là ông ta ức hiếp Lâm Tinh Tuyệt, cũng đồng ý chấp nhận hình phạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK