Tông Triển Bạch ừ một tiếng không hỏi tại sao phải đi cửa hàng thú cưng, hôm nay con gái còn tố cáo Lâm Tử Lạp, thế nhất định là con gái yêu cầu rồi.
Lúc này Đại Bạch le đầu lưỡi uống canh trong chậu chó, phát ra tiếng “láp láp”.
Lâm Tử Lạp đứng lên cầm chén vào phòng bếp, đang định rửa sạch chén thì bỗng nhiên bụng có máy thai, em bé đang dùng chân đạp vô và dùng sức làm trên bụng nhô lên một cục, bé động quá đột ngột khiến Lâm Tử Lạp ui một tiếng.
“Sao thế?” Tông Triển Bạch đi tới hỏi, Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Em bé trong bụng vừa đạp.”
“Thật sao?” Tông Triển Bạch mau chóng ngồi xổm trước gót chân cô để nhìn bụng cô, một tay Lâm Tử Lạp chống vào bồn rửa chén, một tay khác cầm tay anh để trên bụng, qua mấy giây em bé lại bỗng nhiên nhúc nhích, dù không mạnh như lần trước nhưng đủ để khiến người ta cảm nhận được.
Tông Triển Bạch kích động đến nói năng lộn xộn: “Anh chạm vào nó… nó lại đạp.”
Lâm Tử Lạp cười: “Lần sau anh đi bệnh viện với em đi, bây giờ siêu âm là có thể trông thấy hình dáng của em bé.”
Hiện tại cũng sắp năm tháng rồi, tai mắt mũi miệng và tứ chi đều đã phát triển hoàn toàn.
Tông Triển Bạch nói xong, sau đó vén váy ngủ của cô lên, Lâm Tử Lạp nhíu mày giữ chặt váy theo thói quen: “Anh làm gì thế?”
“Anh muốn cách nó gần một chút.” Tông Triển Bạch không muốn cảm nhận cách một lớp vải, Lâm Tử Lạp thấy khát vọng từ trong đáy mắt anh nên không từ chối.
Tông Triển Bạch dán tay lên bụng cô, không biết có phải em bé trong bụng đang đáp lại anh không mà lần này rất mạnh mẽ, rõ ràng có thể nhìn thấy bụng cô nhô lên.
Động mạnh quá thì phụ nữ có thai sẽ cảm thấy đau nhẹ, nhưng cũng là chuyện bình thường.
Lâm Tử Lạp nhìn thấy tay anh áp lên bụng mình thì chợt phát hiện thực sự rất giống bác sĩ thực tập ở lần kiểm tra trước tại thành phố C.
“Anh nắm tay em đi.”
Tông Triển Bạch ngửa đầu nhìn cô khó hiểu: “Làm gì?”
Lâm Tử Lạp không trả lời mà giơ tay đến trước mặt anh, Tông Triển Bạch dựa theo yêu cầu nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, đúng là cảm giác này: “Tông Triển Bạch, có phải anh…”
“Nó lại đạp, em nói xem anh có thể nghe được tiếng tim đập của nó không?” Bỗng nhiên Tông Triển Bạch lên tiếng cắt ngang cô, hiện tại Lâm Tử Lạp nhớ đến lại chợt cảm thấy lúc đó có rất nhiều chỗ đáng nghi, rõ ràng Tần Nhã theo cô đi kiểm tra mà lại giao cô cho một bác sĩ thực tập rồi lấy cớ rời khỏi.
Bây giờ suy nghĩ một chút về chiều cao và hình dáng của bác sĩ thực tập kia lại hoàn toàn ăn khớp với Tông Triển Bạch.
Trách không được khi anh đụng vào thì mình lại có cảm giác.
Cô cười: “Tông Triển Bạch, anh đùa vui không?”
Tông Triển Bạch hoàn toàn đắm chìm trong máy thai nên anh không rảnh cẩn thận nghe Lâm Tử Lạp nói gì, nên anh trả lời cô bằng một câu không hề liên quan đến câu hỏi: “Không phải đùa mà là sinh mệnh thật thần kỳ.”
Nói xong anh dán tai lên bụng cô.
Lâm Tử Lạp: “…”
“Anh làm gì đó?”
“Anh thử xem có thể nghe tiếng tim đập của nó không?” Tông Triển Bạch vừa phấn khởi vừa nghiêm túc nói.
Lâm Tử Lạp đẩy trán anh ra: “Không nghe được, phải dùng dụng cụ mới có thể.”
Tông Triển Bạch ngửa đầu, ở góc độ này có thể dễ dàng hôn cổ tay cô, thế là cánh môi dán trên cổ tay cô ấm giọng nói: “Cảm ơn em để anh được làm ba.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn thì tốt với em hơn đi, vả lại hiện tại anh có thể đi ra không? Em muốn rửa chén.”
Tông Triển Bạch: “…”
“Anh còn chưa đủ tốt với em sao? Có cần phải móc tim ra trước mặt em thì mới có thể chứng minh…”
Lâm Tử Lạp vội vàng che miệng anh: “Đừng có nói lời trêu chọc trước mặt con.”
Tông Triển Bạch cười rồi lè lưỡi liếm lòng bàn tay cô, Lâm Tử Lạp muốn rụt tay về lại bị anh bắt lấy cổ tay.
“Hai người…”
Nửa đêm Tông Ngôn Thần tỉnh lại đi toilet phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng nhưng cậu mở cửa toilet ra nhìn thì không thấy người nào ở phòng khách, thế là đi ra, kết quả nhìn thấy Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp ở phòng bếp…