Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 571:





Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được.





Hai tay cô nắm chặt vạt áo của Tông Triển Bạch, hỏi nhỏ: “Nếu có bằng chứng xác thực, bà ấy sẽ bị xử ngồi tù bao lâu?”





Anh ôm lấy lưng cô, lòng bàn tay vuốt ve sống lưng của cô, động viên: “Sẽ không lâu đâu.”





Trong lòng Lâm Tử Lạp vẫn bất an, nhưng cũng yên tâm hơn phần nào, có Thẩm Bồi Xuyên quen biết ở đây, cô tin, nhất định có thể giảm hình phạt cho Trang Kha Nguyệt.





“Chúng ta đi thôi.” Tông Triển Bạch ôm lấy cô.





Lâm Tử Lạp tựa vào lòng anh, gật đầu, Tông Triển Bạch ôm cô vào trong chiếc áo khoác ngoài rồi đi ra khỏi phòng làm việc , Thẩm Bồi Xuyên đứng ở bên ngoài đợi họ.





Anh an ủi Lâm Tử Lạp: “Chị dâu, cô yên tâm, có tôi ở đây bà ấy sẽ không chịu khổ đâu, hơn nữa đây là sự cố ngoài ý muốn, giai đoạn sau sẽ được giảm hình phạt, sẽ không lâu đâu.”





Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ.





Lâm Tử Lạp lập tức hiểu ý nghĩa bên trong.





“Cảm ơn.” Lâm Tử Lạp nói một cách chân thành.





Thẩm Bồi Xuyên cười nói: “Nói cảm ơn là coi nhau như người ngoài rồi.”





Qua năm mới rồi, không khí lạnh vẫn chưa tan, bên ngoài trời vẫn lạnh, tuyết đã tan, chỗ nào cũng có tiếng nước rơi tí tách.





Lái xe về nhà họ Tông.





Lâm Tử Lạp lau khô mặt, vỗ vào má vài cái, để sắc mặt trở nên tốt hơn, đón năm mới, để bọn trẻ nhìn thấy cô khóc thì không được hay cho lắm.





Vào trong phòng, cô vẫn kịp thay giày, Lâm Huệ Tinh chạy đến, ôm lấy chân của cô, giơ quả trứng bồ câu trong tay, hỏi cô: “Mẹ ơi, cái này tặng cho con sao?”





Lâm Tử Lạp cúi đầu, nhìn quả trứng bồ câu trong tay con gái.





Lúc đó cô đi vội, làm rơi đồ trên giường ở trong phòng, Lâm Huệ Tinh đi tìm cô, kết quả không tìm thấy người mà nhìn thấy món đồ lấp lánh trên giường.





Cô bé rất thích đá kim cương lấp lánh, cô bé không biết giá trị của nó, chỉ cảm thấy thích thú.





Lâm Tử Lạp không biết phải làm sao, cô quay đầu nhìn Tông Triển Bạch hỏi dò ý kiến của anh, đây không phải đồ chơi bình thương, cô không thể tự quyết định.





Hơn nữa, sao có thể coi cái này là đồ chơi chứ?





Tông Triển Bạch lại cảm thấy không có gì ghê gớm, dù sao Lâm Tử Lạp không thích, con gái có thể thích thì anh cũng vui.





Anh vuốt ve mái tóc của con gái: “Thích sao?’





Cô bé gật đầu: “Con thích, lấp lánh quá, con chưa từng nhìn thấy viên đá lấp lánh như thế này, ba, mẹ, hai người nhặt ở đâu vậy?”





Cô bé cũng muốn đi nhặt một viên.





Đẹp quá.





Bé gái đều thích những thứ đồ lóng lánh, hồng phấn.





Lâm Tử Lạp: “……”





Viên đá?





Cô quỳ xuống, nhìn thẳng con gái, nhẫn nại dạy bảo cô bé: “Tiểu Nhụy, cái này không phải viên đá bình thường, không thể nhặt được, hơn nữa nó rất hiếm, không thể mang ra bên ngoài chơi, mẹ cầm giúp con, sau này con lớn, mẹ sẽ đưa cho con có được không?”





Cầm món đồ này ra bên ngoài, để người có lòng tham nhìn thấy, khiến cô bé gặp tai họa thì sẽ rất bất lợi.





Cô bé không hiểu lắm, chỉ biết là, viên đá này hình như có giá trị.





Cô bé cúi đầu nhìn quả trứng bồ câu, thật sự rất lấp lánh.





Cô bé rất thích.





Lâm Tử Lạp có thể nhìn ra, con gái muốn có món đồ này, khẽ thở dài: “Không phải mẹ không cho con, mà vì món đồ này rất có giá trị, con cầm ra bên ngoài, bị kẻ xấu nhìn thấy, không phải sẽ cướp của con sao?”





Dường như cô bé có thể tưởng tượng ra cảnh có người cướp món đồ của nó, ôm chặt trong lòng.





Động tác khoa trương đến mức khiến cho Lâm Tử Lạp dở khóc dở cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK