Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Chúng là con của anh ấy


“,”Con…”





Nội tâm của cô vừa mâu thuẫn lại vừa phức tạp, cô không thể không thừa nhận, không phải là cô không có chút cảm giác nào với Tông Triển Bạch, chỉ là không dám thừa nhận.





Cũng không muốn suy nghĩ cẩn thận.





Tựa như gần nhưng cũng không phải là gần, tựa như xa mà không phải là xa, cô không muốn phá vỡ tình cảm mơ hồ như vậy, đến cuối cùng, rốt cuộc là yêu hay không yêu.





Suy nghĩ nhiều sẽ đau đớn.





Bị Trang Kha Nguyệt hỏi như vậy, cô không biết phải trả lời thế nào, trái tim giống như bị ngâm trong đủ loại mùi vị phức tạp.





“Tại sao không nói chuyện?” Trang Kha Nguyệt lại mơ hồ nói: “Có lẽ bây giờ cậu ta đối tốt với con, nhưng con không nghĩ đến sau này sao? Tiểu Hi cùng và Tiểu Nhụy có thể chấp nhận không? Cả đời này không quan tâm nữa?”





“Mẹ, bây giờ con không muốn suy nghĩ, đúng rồi, chúng ta có thể phải ở chỗ này ở một thời gian ngắn, chúng ta ở chỗ kia con sợ không an toàn.” Sau đó cô cố ý đổi chủ đề.





Trang Kha Nguyệt vẫn cố níu không buông: “Lúc đầu con phải về nước, có phải hay không cũng bởi vì nó?”





Nếu như không trở lại, có lẽ cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.





Lâm Tử Lạp cúi đầu không nói.





Rõ ràng là đã ngầm thừa nhận.





Trang Kha Nguyệt muốn nói với cô mấy câu, không thể bị những điều tốt đẹp mơ hồ bây giờ che mờ tầm mắt.





Nhưng đang định nói gì, bà lại chuyển chủ đề: “Chuyện của con, con cũng nên tự làm chủ đi.”





Cô là người lớn, cũng nên có suy nghĩ của riêng mình.





Can thiệp quá mức lại trở thành áp lực cho cô.





Trang Kha Nguyệt thở dài một cái: “Ở thì cứ ở, an nguy của đám trẻ là quan trọng nhất.”





Nghĩ đến tất cả những gì Hà Thụy Trạch làm, bây giờ trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.





Lâm Tử Lạp biết bà lo lắng cái gì, nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt bản thân.”





Trong biệt thự.





Tông Triển Bạch đặt Lâm Tinh Tuyệt đang ngủ say vào trong phòng ngủ tầng dưới.





Vú Vu đứng ở cửa, nhìn.





Từ lúc Tông Triển Bạch đi vào, bà vẫn luôn đi theo, giống như có rất nhiều điều muốn nói vậy.





“Có phải cháu đã biết rồi hay không?” Vú Vu đứng ở cửa hỏi.





Tông Triển Bạch đắp kín chăn cho Lâm Tinh Tuyệt, đứng thẳng người lên nhìn bà: “Biết gì cơ?”





Vú Vu nóng nảy: “Chuyện đám trẻ chính là con của cháu.”





Tông Triển Bạch sầm mặt, dường như chủ đề này của vú Vu đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.





Hoặc là chuyện mà anh đã cố gắng làm ngơ, đến giờ lại bỗng nhiên bị ai đó hỏi đến, không phải là không dám nhìn thẳng mà mất hứng.





Vú Vu cau mày, thái độ Tông Triển Bạch làm bà thấy rất lạ, chẳng lẽ không đúng sao?





Tại sao nhiệt độ không khí quanh anh lại càng ngày càng thấp?





Vú Vu thở dài, chạy đến lấy bức ảnh kia ra, đi tới mép giường, đặt gần mặt của Lâm Tinh Tuyệt: “Cháu nhìn đi “





Lâm Tinh Tuyệt bị thương, mặt sưng, hoàn toàn không không giống với dáng vẻ lần trước.





Vú Vu: “…”





“Sao đứa bé lại bị thương?” Vú Vu đau lòng không kìm được, lần trước khi nhìn thấy nó, vô cùng đáng yêu thông minh.





Tông Triển Bạch cũng không muốn nói đến chuyện này với người khác: “Sau này đừng nhắc đến chuyện thân phận của đứa bé nữa.”





“Nhưng…”





Vú Vu chưa từ bỏ ý định, còn định nói thêm.





“Trước khi kết hôn với cháu cô ấy đã mang thai, đứa trẻ không phải của cháu.” Tông Triển Bạch nhanh chóng ngắt đứt lời bà.





Anh có từng chạm vào cô hay không, chẳng lẽ anh lại không biết?





Những chuyện liên quan đến quá khứ của Lâm Tử Lạp, anh không muốn biết.





Vừa nghĩ tới cô cùng người đàn ông khác từng làm chuyện đó trên giường, nội tâm của anh đã khó chịu không thể thở nổi.





Cho nên đừng nhắc đến thân phận của hai đứa bé với anh.





Cũng đừng nhắc đến quá khứ của Lâm Tử Lạp với anh.





Những thứ này, anh không muốn biết!





“Cháu, cháu, cháu đang nói gì?” Vú Vu kinh ngạc há hốc mồm, hai tay bưng kín miệng, hồi lâu sau mới nói nên lời.





Trước khi kết hôn với Tông Triển Bạch đã mang thai?





Sao có thể chứ?





“Tôi thấy cô ấy không phải là loại người không biết đúng sai như vậy, một cô gái không biết quý trọng bản thân, sao có thể chứ.” Vú Vu không dám tin trước khi Lâm Tử Lạp gả cho Tông Triển Bạch đã mang thai rồi.





“Chuyện này là cháu tận mắt nhìn thấy, nhưng cháu cũng không muốn nghe người khác nghị luận.” Nói xong Tông Triển Bạch bước ra khỏi phòng.





Đây là vú Vu, đổi thành người khác anh sẽ không nói nhiều như vậy.





Vú Vu cảm thấy đầu óc hỗn loạn, bà nhìn tấm hình trong tay, lại nhìn Lâm Tinh Tuyệt đang nằm trên giường, cho dù khuôn mặt của Lâm Tinh Tuyệt sưng lên, bà vẫn nhớ khuôn mặt của cậu bé lúc không bị thương.





Sao trước khi Lâm Tử Lạp kết hôn đã có thai được chứ?





Sao có thể!





Rõ ràng giống hệt như Tông Triển Bạch khi còn bé.





Vú Vu sợ run vậy, không thể nào hoàn hồn lại sau chuyện này.





Không biết bà đã làm cách nào để trở về phòng, cả người đều run rẩy.





Lâm Tử Lạp và Trang Kha Nguyệt vào nhà.





Trang Kha Nguyệt đến phòng khách nhìn Lâm Huệ Tinh đã tỉnh dậy chưa, Lâm Tử Lạp vào tủ lạnh phòng bếp tìm chút đá, dùng khăn lông bọc lại rồi chườm cho Lâm Tinh Tuyệt.





Sắc trời dần tối, mặt trời đã lặn, chân trời là một mảng sắc hồng.





Vú Vu đã bình tĩnh lại đến phòng bếp để chuẩn bị cơm tối.





Lâm Huệ Tinh tỉnh ngủ, dường như là ở nơi xa lạ nên cứ bám theo Trang Kha Nguyệt, chỉ để cho bà bế.





Trang Kha Nguyệt cũng không quen nơi này, cũng chỉ ở trong phòng bế Lâm Huệ Tinh không ra.





Trong phòng sách, Tông Triển Bạch cúp điện thoại của Quan Kình, cúi đầu nhìn đồng hồ, năm giờ rồi, anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng sách, trong phòng khách rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trong phòng bếp sẽ truyền đến tiếng nấu ăn của vú Vu.





Cùng lúc đó, Tông Triển Bạch đẩy cửa phòng ra, Lâm Tử Lạp ngồi ở trên ghế cạnh giường, trên bàn để khăn lông.





Lâm Tinh Tuyệt vẫn chưa tỉnh.





Xem ra Lâm Tử Lạp vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng.





Anh đi đến, nhìn đứa bé nằm ở trên giường, lông mi hơi cúp xuống, anh đưa tay đặt đầu Lâm Tử Lạp vào trong ngực mình, an ủi: “Đừng quá lo lắng.”





“Ừm.”





Tông Triển Bạch đứng, Lâm Tử Lạp ngồi, anh sờ lên đầu Lâm Tử Lạp, vừa đúng lúc mặt cô dán vào bụng anh, cách một lớp vải cô vẫn cảm nhận được cơ bụng bền chắc, cứng rắn mà nóng bỏng của anh.





“Cảm ơn anh.” Lâm Tử Lạp đưa tay ôm lấy eo của anh, thành thật nói.





Lần này đột nhiên xảy ra chuyện, nếu như không có Tông Triển Bạch giúp, cô không biết chuyện sẽ trở nên như thế nào.





Cũng may bây giờ đứa trẻ không sao.





Thân người Tông Triển Bạch cứng đờ, suy nghĩ hỗn độn mấy giây.





Lâm Tử Lạp rất ít khi chủ động tiếp xúc thân thể với anh, cô đang từ từ mở lòng với anh sao?





Anh cầm lấy tay cô, ngón tay vuốt ve sau tai cô, khi thì va chạm vào da thịt, khi lại nắn bóp vành tai cô.





Dường như vị trí này tương đối nhạy cảm, Lâm Tử Lạp nhẹ run lên một cái.





Tông Triển Bạch cảm giác được phản ứng của cô, cúi người xuống, hôn lên tóc, trán, khóe mắt, gò má…





“Ưm.”





Tiếng kêu khẽ, tiếp theo là giọng nói khàn khàn của Lâm Tinh Tuyệt: “Mẹ.”





Lâm Tử Lạp nhanh chóng định thần lại, đẩy Tông Triển Bạch đang hôn cô ra, nhanh chóng nhìn sang con trai: “Con tỉnh rồi?”





Tông Triển Bạch: “…”





“Vâng.” Ánh mắt của Lâm Tinh Tuyệt nhìn về phía Tông Triển Bạch, tay dưới chăn nắm chặt ga trải giường, thật ra lúc Tông Triển Bạch vào cậu nhóc đã tỉnh rồi.





Chỉ là cố ý không lên tiếng, muốn xem thử bình thường người kia và mẹ mình như thế nào.





Không ngờ rằng hai người cũng đã ly dị, người kia còn muốn hôn mẹ.





Thật đáng ghét!





Cậu bé nhìn Tông Triển Bạch, toét miệng cười, nhếch khóe miệng bị thương lên: “Lần này thật cám ơn chú.”





Tông Triển Bạch cau mày, nhìn nụ cười của cậu bé nhưng lại thấy có âm mưu gì đó.





“Được rồi, đừng nói chuyện, ngoài miệng bị thương.” Lâm Tử Lạp thương con trai, vừa rồi mỉm cười cậu bé còn bị đau.





“Mẹ, mẹ không biết sao?” Lâm Tinh Tuyệt giả bộ dáng vẻ rất kinh ngạc.





“Biết cái gì?” Lâm Tử Lạp mơ hồ nhìn con trai.





Tông Triển Bạch nhìn cậu bé bằng ánh mắt cảnh cáo.





Lâm Tinh Tuyệt giả bộ không nhìn thấy, nói với Lâm Tử Lạp: “Mẹ, con bị bắt, thật ra là do cố ý.”





“Cái gì?” Lâm Tử Lạp không tin nổi.





Con bị làm sao vậy, sao lại cố ý để bị bắt?





Lâm Tinh Tuyệt tiếp tục giả bộ vô tội: “Đúng vậy, chú ấy ra chủ ý, cố ý để cho con bị Hà Thụy Trạch bắt.”





Cậu bé chỉ vào Tông Triển Bạch.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK