Nói xong gã lên xe, trời gầm một tiếng vang thật lớn, có chớp xẹt qua bầu trời, nhìn như sắp có trận mưa to.
Mấy đàn em sợ mưa đến nhanh như làn khói chạy lên xe, hoàn toàn quên bọn họ đang làm gì đó.
Tính tình của Lão Tứ không tốt, không để ai vào mắt, đắc tội không ít người, vì lẽ đó nên không có ai thật tình vì gã ta cầu xin, nói đỡ cho gã vì sợ rằng mình cũng sẽ bị như vậy.
Trong lòng lại nghĩ, tuyệt đối không được bán đứng Cố Bắc, nếu không bọn họ sẽ bị đem đi làm thức ăn cho nuôi cá.
Trong thành phố, Lâm Tử Lạp mang theo con trai và con gái đến cửa hàng thú cưng mua đồ dùng cho Đại Bạch, sau đó Tông Ngôn Hy nói muốn đi công viên giải trí.
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn trời, trời này chắc sẽ mưa to, cô nói với con gái: “Chúng ta đi siêu thị, mua đồ ăn cho con được không?”
Tông Ngôn Hi suy nghĩ một chút: “Được rồi, con sẽ nghe lời mẹ”
Lâm Tử Lạp dở khóc dở cười, đưa tay bẹo hai má: “Càng ngày càng không đáng yêu như hồi còn bé.”
“Cô bán hàng khen con xinh đẹp đây, làm sao với mẹ lại không đáng yêu?” Tông Ngôn Hy không phục.
Lâm Tử Lạp giải thích rằng: “Đáng yêu và xinh đẹp là hai nghĩa khác nhau.”
“Nhanh lên xe nào” Cô giục một tiếng.
Từ cửa hàng thú cưng rời đi, bọn họ lại đi tới siêu thị.
Mới vừa vào siêu thị thì bầu trời liền đổ mưa to.
Mưa tựa như trút nước.
Tông Ngôn Hi nhìn ngoài trời mưa to cảm thán: “May mà không đi nơi giải trí, bằng không là bị ướt như chuột lột rồi.”
Lâm Tử Lạp nắm lấy tay hai đứa bé, vú Vu cùng người làm mới và tài xế đi phía sau cùng vào siêu thị.
Vú Vu đẩy xe mua sắm nói: “Trong nhà không có hoa quả.”
Bọn họ đi tới khu vực hoa quả, mua chút hoa quả quý, mùa này hoa quả cũng nhiều, giá cả không mắc mà lại rất tươi ngon.
Đi ngang qua khu bánh ngọt, Tông Ngôn Hy muốn ăn bánh Donut, tự tay nắm cái nĩa, mâm đựng bánh, cách tấm kính nàng thấy người đứng trước quầy, khi nhìn rõ tướng mạo, nàng bất ngờ lên tiếng: “Là cô?”
Cậu bé trai ở phía trước tủ quầy ngẩng đầu lên nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh thì thấy được một cô bé đang đứng đối diện với mình ở trước tủ kính, Tông Ngôn Hi nhanh chóng đứng thẳng lưng dậy từ phía trước tủ kính, sau khi cậu bé nhìn rõ được khuôn mặt của cô bé, dường như chỉ trong nháy mắt cậu bé đã nhớ lại được, chính mình đã từng thấy qua người này ở nơi nào.
Vào lúc mẹ đưa cậu đi tìm ba, khi xe dừng lại ở trạm dừng chân, cậu bé đã nhìn thấy cô bé này ở trước cửa siêu thị trên trạm dừng chân.
“Còn nhớ tôi không?” Tông Ngô Hi cười hỏi, cũng không biết là tại vì sao mà cô bé lại nhớ rõ hình dáng của cậu bé đến vậy.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy búp bê màu đỏ có đường viền thêu chỉ trắng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, gương mặt trắng nõn như tráng sứ, đôi mắt to tròn, sáng ngời trong suốt, lúc cười lên lại cong cong giống như vầng trăng non vậy, cực kỳ đẹp mắt.
Đứa bé trai không lên tiếng đáp lại, nhưng mà trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ dáng vẻ của cô bé.
“Tiểu Nhụy.” Lâm Tử Lạp đi tới.
Đứa bé trai cũng đưa mắt nhìn qua, sau đó lại chú ý tới người phụ nữ đang cúi đầu chọn quả dương mai với vú Vu ở phía sau cô bé, con ngươi màu đen nhanh chóng lay động một chút, nhưng cũng rất nhanh lại bị cậu bé thu hết vào trong.
Đi theo ba rời đi.
Tông Ngôn Hi đứng ở chỗ cũ, chớp chớp đôi mắt to tròn một cái, nhìn chằm chằm vào đứa bé trai đang rời đi kia, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ngay cả một chút lễ phép tối thiểu mà cậu ta cũng không có vậy?
Cô bé đang chào hỏi cậu ta vậy mà, tại sao lại không trả lời lại chứ?
“Lại ăn đồ ngọt rồi.” Lâm Tử Lạp nhìn thấy trong tay con gái đang bưng đĩa bánh donut thì khẽ cau mày lại: “Ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng.”
Tông Ngôn Hi vểnh vểnh cái môi nhỏ: “Con rất thích ăn cái này mà chúng ta lại không thể ngày nào cũng tới siêu thị để mua được, cho nên con mới mua thêm một chút mang về, để vào trong tủ lạnh rồi từ từ ăn.”
Lâm Tử Lạp vô cùng bất đắc dĩ nhìn con gái, cái miệng của đứa nhỏ này càng ngày càng biết nói chuyện rồi, đúng là rất dẻo miệng.
“Mẹ, mua đi.” Tông Ngôn Hi lôi kéo ống tay áo của Lâm Tử Lạp, nũng nịu nói: “Có được hay không mẹ?”