Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 422:





Mẹ nuôi xả cục tức lên người Diêu Thanh Thanh, không tát thì cũng đấm đá cô ta một trận, đánh đến mệt thì nghỉ tay, bao giờ hồi sức thì lại tiếp tục đánh.





Đến độ Diêu Thanh Thanh cảm thấy bản thân cứ thế mà chết.





Cô ta nghĩ, chết rồi thì sẽ giải thoát.





Ba nuôi kéo mẹ nuôi đang tức giận đến mất lý trí: “Đừng đánh nữa, đánh chết rồi, chúng ta cũng toi đời.”





Mẹ nuôi dần tắt cơn giận, sự tình giờ đã thế rồi, bà ta cũng phải giải quyết việc trước mắt đã.





“Đứa trẻ này nói là do nó lêu lổng mà sinh ra, ngoài cổng có cái giếng, ném xuống là xong, còn nó, bây giờ cũng lớn rồi, vừa hay có thể làm việc.”





Tình mẫu tử xưa nay vốn thiêng liêng, câu nói này đối với một người mẹ mới chỉ 16 cũng thế.





Cô ta nén nỗi đau, kéo lê cơ thể đang tê dại đi của mình, ôm lấy chân mẹ nuôi: “Cầu xin mẹ, đừng, đừng làm hại con của con, con có thể ăn ít cơm đi, tha cho nó, con không muốn thả nó xuống giếng đâu.”





Mẹ nuôi bị Diêu Thanh Thanh chọc tức, bà ta ngồi xuống, nắm lấy tóc của cô, “Mày ăn ít đi, ngoan ngoãn trong cái nhà này, còn đứa con hoang này, nhất định phải chết!”





Diêu Thanh Thanh biết cầu xin mẹ nuôi cũng vô dụng, liền bò đến chỗ ba nuôi “Con cầu xin ba, nó là con của ba, ba không thể giương mắt nhìn nó bị vứt xuống giếng.”





“Tiện nhân.” Mấy lời Diêu Thanh Thanh cầu xin ba nuôi lại càng làm mẹ nuôi tức giận hơn, bà ta giật lấy đứa trẻ mới sinh, còn chưa kịp cắt dây rốn, cả người còn đang bê bết máu của Diêu Thanh Thanh, ngay lúc bà ta nhấc đứa trẻ lên, nó bật khóc.





Tiếng khóc oa oa, vô cùng vang dội.





Diêu Thanh Thanh bò đến chân mẹ nuôi, dưới sàn toàn là vệt máu dài đỏ thẫm, cố níu lấy chân của mẹ nuôi, đập đầu, đập đầu đến mức chảy máu: “Cầu xin mẹ, đừng ném con của con, cầu xin mẹ, con nguyện làm trâu làm ngựa, cầu xin mẹ…”





“Nằm mơ, mày cho rằng tao không biết, mày nuôi đứa trẻ này để sau tranh giành tài sản với con của tao à?” Mẹ nuôi nhấc chân, đá văng cô ra.





Diêu Thanh Thanh ngất lịm đi.





Lúc cô tỉnh dậy, bản thân vẫn đang nằm trên giường trong căn phòng đó, ngoài trời ánh dương đã lên, cô không biết bản thân đã ngất bao lâu, nhưng miệng lưỡi khô khốc, toàn thân đau nhức, đến sức lực để ngồi dậy cũng không có.





Ba nuôi bị mẹ nuôi quản chặt, không cho cô ăn, không cho cô uống.





Cô như chết lặng, không phản kháng, không động đậy, cô chỉ muốn chết đi, chết theo đứa con của cô.





Không biết rằng có phải hàng xóm nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc không, liền hỏi thăm, mẹ nuôi cô nói với người ngoài rằng, Diêu Thanh Thanh đi học không chịu học, lêu lổng chơi bời, sinh ra một đứa trẻ, nhưng chào đời không lâu thì đã chết rồi.





Chính người em trai lỡ miệng nói ra, là bị mẹ nuôi ném xuống giếng, người trong thôn mới biết, nhưng cũng không xen vào chuyện này bởi vì Diêu Thanh Thanh đàn đúm mà sinh con, cũng không có ai thương cảm cho cô.





Cô bị sốt, sốt một ngày một đêm, bất tỉnh nhân sự.





Điều trùng hợp là, lãnh đạo bên trên đi xuống kiểm tra, vừa hay biết chuyện trong nhà có nhận nuôi trẻ mồ côi, cống hiến cho xã hội, lãnh đạo tiện thể đến nhà thăm hỏi, dù không có cho tiền hay giúp đỡ, bọn họ cũng phải giữ mặt mũi mà đáp lễ.





Ba mẹ nuôi đành phải đưa Diêu Thanh Thanh sắp chết đến bệnh viên.





Bọn họ không thể để cho quan chức biết, bọn họ ngược đãi Diêu Thanh Thanh.





Chính vì thế, mạng của Diêu Thanh Thanh được giữ lại.





Đôi mắt cô mở trừng trừng, nhìn thấy rõ tơ máu “Em không dám nói với bất kì ai, em sợ, em sợ họ sẽ khinh thường em, em sợ, em sợ,…”





Người cô co rúm lại vì sợ hãi, dường như chuyện đó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua “Em càng sợ anh biết, em sợ anh ghét bỏ em, xem thường em, em sợ anh sẽ ghét bỏ bộ dạng này của em, em sợ, em sợ đến muốn chết.”





Nói rồi, ánh mắt cô chuyển qua Lâm Tử Lạp: “Thấy Dận Ninh để ý cô, tôi ngưỡng mộ, tôi ghen tị, tôi hận… Ha ha, tôi cố ý, cố ý, gửi con của tôi đến chỗ cô… Ha ha”





Bàn tay của Lâm Tử Lạp nắm chặt, từng lời của Diêu Thanh Thanh vừa nói, nặng như chuỳ, chạm đến sâu thẳm trái tim của cô.





Cô không tự chủ được run rẩy.





Tông Triển Bạch nắm chặt lấy tay của cô.





Diêu Thanh Thanh lại đảo mắt qua nhìn Bạch Dận Ninh: “Em căm ghét cô ta, rõ ràng đã có nhiều như thế rồi, còn dây dưa không rõ ràng với anh, em ngưỡng mộ cô ta, được anh ưu ái, em ngưỡng mộ, cô ta có thể nuôi con của mình tốt đến thế, em căm ghét cô ta, tại sao mệnh lại tốt như vậy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK