“Vâng.” Tần Nhã trả lời.
Đôi mắt cô tràn ngập nước mắt.
Tần Nhã được đưa lên máy bay, không bao lâu sau, Lâm Tử Lạp nhìn thấy máy bay cất cánh.
Một góc hẻo lánh trong đại sảnh sân bay, hai người đàn ông đứng đó, một người thì nghiêm túc, một người thì đau thương.
Không phải do Thẩm Bồi Xuyên lôi kéo, Tô Trạm đã xông lên rồi.
Hắn trơ mắt nhìn Tần Nhã rời đi, chính mình thì bất lực.
Không có một loại khó chịu nào có thể miêu tả được tâm trạng của hắn.
Hắn biết, biết, hắn không xuất hiện là tốt nhất cho cảm xúc của Tần Nhã.
Thế nhưng, chính hắn lại tràn ngập tiếc nuối.
Từ khi cô được cứu ra, hắn mới chỉ nhìn thoáng qua cô một chút, vẫn là từ lúc cô hôn mê, sau này tỉnh lại, hắn còn chẳng có một cơ hội nói với cô câu nào.
Tần Nhã không muốn gặp hắn.
Hắn bỗng nhiên chạy vọt đến trước mặt Lâm Tử Lạp.
Tần Nhã đi, Thẩm Bồi Xuyên buông lỏng cảnh giác, không nghĩ tới hắn bỗng nhiên chạy đi.
Hắn sợ Tô Trạm làm gì Lâm Tử Lạp vì Tần Nhã rời đi nên bước nhanh đuổi theo: “Tô Trạm!”
Tô Trạm không xúc động. Không phải hắn muốn đi chất vấn cái gì, chỉ là muốn hỏi Lâm Tử Lạp một chút xem Tần Nhã đi đâu, đại khái lúc nào có thể khôi phục, như thế trong lòng hắn mới có chuẩn bị được.
Từ hôm qua đến bây giờ, Thẩm Bồi Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Hắn suy nghĩ rõ ràng, hắn muốn chuộc tội cũng được, sám hối cũng được, vẫn phải đợi đến khi sức khỏe Tần Nhã hồi phục. Nếu như bây giờ hắn nhất định phải cầu xin Tần Nhã tha thứ cho hắn thì sẽ chỉ khiến cô phiền não hơn, ảnh hưởng đến việc cô hồi phục sức khỏe. Hiện tại nguyện vọng duy nhất của hắn chính là Tần Nhã có thể khôi phục sức khỏe và dung mạo.
“Tôi rất tỉnh táo.” Tô Trạm cười khổ một tiếng, hắn nhìn Thẩm Bồi Xuyên đuổi đến trước mặt hắn, bàn tay nặng nề rơi lên vai hắn, không nói nhiều.
Giữa đàn ông với nhau chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Thẩm Bồi Xuyên nắm chặt vai hắn, an ủi: “Cậu có thể nghĩ rõ ràng, tôi yên tâm.”
Mấy ngày nay Tô Trạm thực sự khiến người khác lo lắng, bây giờ có thể nghĩ rõ ràng, hắn ta cũng yên tâm hơn.
“Chị dâu.” Thanh âm Tô Trạm hơi thấp. Trước mặt Lâm Tử Lạp, hắn áy náy.
Lâm Tử Lạp nhìn dáng vẻ của hắn thì biết đại khái hắn đã nghĩ rõ ràng rồi, nói: “Cậu yên tâm, cô ấy khỏe lên rồi, tôi chắc chắn sẽ nói cho cậu biết cô ấy ở đâu.”
Tô Trạm gật đầu nói được, hắn trịnh trọng gọi Lâm Tử Lạp một tiếng chị dâu: “Cô ấy, đành gửi gắm chị rồi.”
“Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Lâm Tử Lạp biết Tô Trạm đã hiểu, cũng an ủi.
“Trong khoảng thời gian này, điều chỉnh bản thân cho tốt.” Lâm Tử Lạp nói đầy ý vị.
Tô Trạm hiểu rõ ý tứ của Lâm Tử Lạp: “Lưu Phi Phi là mối tình đầu của tôi. Cô ta đột nhiên xuất hiện, trong lòng tôi hốt hoảng mới khiến cô ta thừa cơ tổn thương Tần Nhã. Tôi biết, tất cả những điều này đều do tôi mà ra. Chờ cô ấy khỏe rồi, tôi nhất định sẽ sám hối với cô ấy.”
Lâm Tử Lạp cũng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của họ.
Tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài chỉ có thể khuyên, không thể quyết định bất kỳ điều gì.
“Đợi cô ấy khỏe rồi, hai người tự nói chuyện với nhau.” Lâm Tử Lạp nói: “Đi thôi.”
Cô còn phải quay về cửa tiệm, Tông Triển Bạch cũng nên về công ty.
Đi ra khỏi sân bay, Tông Triển Bạch mở cửa xe, để Lâm Tử Lạp lên xe: “Đi đến công ty nhé?”
Lâm Tử Lạp ngồi lên xe, thắt dây an toàn, nói: “Không, em đến tiệm.”
Lúc đầu cô còn muốn viết bài về lụa the hương vân, nhưng mà vì chuyện của Văn Khuynh, hiện tại cô chỉ có thể bỏ ngỏ.
Buôn bán trong tiệm chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, hiện tại cô cần một tác phẩm nổi bật, để ELO trở lại tầm mắt đại chúng trong thành phố B.