“Chị.” Diêu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Chị không cần giải thích, em đều biết cả và em không hận chị cũng không ghét chị, chị vừa xinh đẹp vừa thông minh lại vừa lương thiện, anh ấy yêu chị là chuyện bình thường, nhưng sau đó anh ấy lại nói rằng sẽ kiềm chế không yêu chị nữa mà sẽ cố gắng yêu em, còn em lại rất muốn trở thành người phụ nữ khiến mắt anh ấy lóe sáng mỗi khi anh ấy nhìn em.”
Lâm Tử Lạp im lặng không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta như thế.
“Chị, em không có anh chị em nào cả, sau này em có thể xem chị là chị ruột của em không?” Diêu Thanh Thanh thất vọng cụp mắt: “Bởi vì em không thông minh, người khác không muốn làm bạn với em, chỉ có Dận Ninh không và chị là không chê em thôi.”
Lâm Tử Lạp đưa tay lên vén sợi tóc ra sau tai cho cô ta: “Cô rất hiền lành cũng rất thông minh, không ai ghét bỏ cô cả, ít ra tôi cũng rất thích cô. Cô phải nhớ kỹ cuộc đời này là của cô, người khác nói gì cũng đừng quá để ý bởi vì cô chính là cô, cô chỉ có thể sống một lần, cô sống thế nào hay làm gì đều là chuyện của bản thân cô, chỉ cần cô vui vẻ là được. Nếu có một ngày cô ngã bệnh, người khác có thể thay thế cô không?”
Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Không thể.”
“Cho nên nói, vì người khác mà làm tổn thương chính mình là chuyện không đáng, dù cô có bị đau thế nào thì người khác cũng không đau dùm cô được, cho nên mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần cô sống tốt cuộc đời của mình là được rồi.”
Diêu Thanh Thanh nhìn Lâm Tử Lạp, trước kia mẹ hay dạy cô phải nghĩ kỹ trước khi nói, cuối cùng lại bảo rằng nếu mình nói không hay sẽ bị người ta chê cười, ngay cả hành vi cũng phải đúng mực để không làm trò cười cho người khác.
Hôm nay chị lại nói phải là chính mình.
Cô ta cảm thấy chị nói rất đúng, không thể để cái nhìn của người khác ảnh hưởng tới cuộc đời của mình.
Dù sao vui vẻ hay không cũng chỉ có tự mình biết, cô ta đau khổ người khác cũng không thể đau dùm được.
Cô ta dùng sức nhẹ gật đầu: “Em đã biết rồi chị.”
“Thật sự cảm ơn chị.” Diêu Thanh Thanh kích động ôm lấy cô.
Lâm Tử Lạp vỗ lưng cô ta: “Đừng lo lắng, Bạch Dận Ninh không sao đâu.”
“Vâng.” Diêu Thanh Thanh gật đầu.
Lâm Tử Lạp nói rất nhiều chuyện với Diêu Thanh Thanh, phần lớn đều là khuyên bảo cô ta để cô ta đừng lo lắng vì Bạch Dận Ninh sẽ không sao cả.
Sau đó đêm đã khuya, Lâm Tử Lạp để cô ta nghỉ ngơi trong phòng khách.
Bởi vì có người giúp việc mới tới nên dưới lầu không còn phòng. Lâm Tử Lạp để Tông Triển Bạch ôm hai đứa bé lên lầu còn Diêu Thanh Thanh nghỉ tạm một đêm ở trong phòng của hai đứa bé.
Hai đứa bé đều ngủ cả rồi, Tông Triển Bạch ôm bọn chúng mà bọn chúng cũng không tỉnh lại.
Lâm Tử Lạp có chút buồn ngủ, cô không muốn tắm mà nằm cạnh hai đứa bé muốn ngủ.
Tông Triển Bạch xã một chậu nước nóng đặt cạnh giường nói: “Em rửa chân đi rồi hãy ngủ.”
Lâm Tử Lạp đứng dậy, bỏ chân vào trong chậu nước hỏi: “Anh sẽ thả người chứ?”
Tông Triển Bạch rửa chân cho cô, chân của cô vừa cao vừa gầy, làn da trắng như tuyết, đầu ngón chân giống như ngó sen, anh xoa bóp mu bàn chân cô rồi lại xoa bóp bắp chân nói: “Có phải chân của em bị sưng không?”
Lâm Tử Lạp đưa tay sờ nói: “Đâu có.”
“Trên sách nói phụ nữ có thai sẽ bị sưng.”
“Đó là tình huống lúc bảy tám tháng mới có thể xuất hiện.” Lâm Tử Lạp nói.
Bộ dáng Tông Triển Bạch bừng tỉnh ngộ ra: “Thì ra là như thế.”
Lâm Tử Lạp dùng chân đạp anh: “Bớt đánh trống lảng đi, em đang hỏi anh có thả người không đấy.”
Lúc bấy giờ Lâm Tử Lạp mới cảm nhận được anh cố ý nói đến chuyện khác vì không muốn nhắc đến chuyện của Bạch Dận Ninh.
Tông Triển Bạch bắt lấy bàn chân đang đạp tới của cô: “Cô nói xem, sao tôi lại ghét anh ta như vậy? Tôi thật muốn để Cố Bắc giết chết anh ta, tránh cho anh ta xuất hiện ở trước mặt tôi khiến trong lòng tôi khó chịu.”
Lâm Tử Lạp không khỏi cảm thấy buồn cười, sao anh lại ngây thơ như thế chứ?
“Thật sự muốn lấy gương đến để anh xem bộ dáng của mình bây giờ buồn cười thế nào.”
Tông Triển Bạch hừ lạnh một tiếng, cầm khăn mặt qua lau chân cho cô.
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu nhìn anh: “Giận rồi à?”
Nếu không thì tại sao lại không nói chuyện?