Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp nhíu mày, anh ta không ở thành phố B, mang theo hai đứa nhỏ đi đâu? Có khi sẽ gặp nguy hiểm không?





Theo lý mà nói chuyện của Văn Khuynh đã được giải quyết, thì đáng lẽ sẽ không có chuyện gì mới phải.





“Sao thế?” Tần Nhã lo lắng hỏi: “ Từ trưa lúc nhận được đồ chyển phát nhanh, chị thấy sắc mặt em không tốt. Bên trong rốt cuộc là cái gì?”





Mặc dù Lâm Tử Lạp đưa nó cho cô, nhưng chưa có sự đồng ý thì cô sẽ không tùy tiện nhìn.





“Chị tự xem là biết mà.” Lâm Tử Lạp chỉ cần nghĩ lại những tấm ảnh đó, tâm trạng liền trở nên nặng nề, mặc dù biết có khả năng là giả, nhưng hình ảnh trên đó quá mức chân thực, rất giống như từng xảy ra.





Cô cũng là con gái, trong lòng không thể không dậy sóng.





Trừ phi, cô không yêu Tông Triển Bạch nhưng cô có yêu, bất kỳ người vợ nào nhìn thấy chồng của mình cùng với một cô gái lộ liễu khác ở trên giường đều không thể thờ ơ được.





Nói đến cùng, cô chỉ là con gái, một người con gái hết sức bình thường.





Lâm Tử Lạp cảm thấy mệt, tâm mệt, cô đứng dậy: “ Em ra bên ngoài hít thở một chút.”





Tần Nhã dặn dò một tiếng: “ Đi đừng về muộn quá, đi dạo trong tiểu khu này là được.”





Cô vâng một tiếng rồi ra ngài hiên thay giày, lúc này điện thoại trong túi áo reo lên, cô móc điện thoại ra, trên màn hình là một dãy số điện thoại không có tên.





Từ khi cô chuyển đến thành phố C thì đã thay số điện thoại, biết được số của cô chỉ có mấy người, hơn nữa cô đều lưu tên, thỉnh thoảng gặp số điện thoại lạ cũng chỉ là quảng cáo, lại tùy tiện tắt đi. Vừa định bỏ vào túi thì chuông điện thoại lại kêu, tâm trạng cô không tốt, lại còn thường xuyên làm phiền cô, cô nghe điện thoại với giọng bực tức.





“ Alo.”





“ Là anh.”





Bởi vì tâm trạng không tốt nên Lâm Tử Lạp không nghe rõ là giọng của ai, bực dọc hỏi: “Anh là ai?”





Bạch Dận Ninh nhìn điện thoại liền cho rằng bản thân nghe lầm, hiếm khi thấy Lâm Tử Lạp tức giận, ai chọc tức cô ấy vậy chứ?





Lại đưa điện thoại đến bên tai rồi nói: “Tôi là Bạch Dận Ninh.”





Lần này đến lượt Lâm Tử Lạp nhìn điện thoại, bất ngờ vì anh ta lại gọi điện cho mình: ‘Sao anh lại biết số điện thoại của tôi”





“Tôi biết cô đang ở đâu, muốn tìm số điện thoại của cô là chuyện khó lắm sao?” Bạch Dận Ninh cười ngượng: “Cô không vui khi thấy tôi liên lạc với cô à?”





Lâm Tử Lạp đang ngồi trên ghế đẩu ở chỗ lối vào để thay giày, cô giải thích: “Không có, chỉ là tâm trạng của tôi không được tốt.”





“Sao tâm trạng lại không tốt, có thể nói với tôi không?” Bạch Dận Ninh hỏi.





“Anh gọi điện cho tôi chắc là có chuyện gì đúng không?” Cô còn lâu mới nói chuyện tại sao tâm trạng mình lại không tốt cho người khác.





Lẽ nào đi tuyên truyền khắp nơi mấy tấm ảnh khiếm nhã của Tông Triển Bạch?





Trừ phi cô điên thì mới làm như thế.





“Là có chuyện, vô duyên vô cớ gọi điện cho cô, tôi còn tưởng cô sẽ thẳng thừng tắt máy chứ?” Bạch Dận Ninh cười nói.





Lâm Tử Lạp mím môi không nói.





Giọng nói của Bạch Dân Ninh ở đầu giây bên kia lại truyền đến: “Cô đến Bạch Thành một chuyến đi.”





“Tôi sợ không có thời gian.” Lâm Tử Lạp từ chối thẳng thừng.





Cô thực sự không có thời gian, một mặt vì chuyện trong nhà máy và cửa hàng, còn chuyện liên quan đến Tông Triển Bạch nữa.





Bạch Dận Ninh cười gượng, dù biết trước là thế nhưng khó tránh khỏi thất vọng.





“Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Bạch Dận Ninh kìm nén nỗi đau khổ rồi nói: “Tôi kết hôn, cô chưa nhận được thiệp mời sao?”





Cái gì?





Là cô nghe lầm sao?





Bạch Dận Ninh sắp kết hôn?





“Thật sao?” Lâm Tử Lạp không chắc chắn hỏi.





“Đương nhiên, chuyện này có thể đùa sao? Sao thế, không nỡ để tôi cưới người phụ nữ khác à?” Anh ta cười rồi hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK