Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại được kết nối, Lý Chiến lập tức thốt lên: “Anh…”





“Chuyện gì thế?”





Lý Chiến mở miệng ra định nói việc mình đang ở bệnh viện rồi lại thôi.





“Em suýt nữa thành công thì lại gặp Trần Thanh, ông ta lại đưa Trần Thi Hàm quay lại.” Lý Chiến nói ngắn gọn.





Cũng không nói ra chuyện mình đã biết trong việc này Văn Khuynh cũng nhúng tay vào.





Lúc này Tông Triển Bạch đang đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà, đứng trước cửa sổ sát đất trông ra thành phố hoa lệ này.





“Em xin lỗi…” Lý Chiến vô cùng khó chịu trong lòng, anh không biết mình nên làm gì, giúp Tông Triển Bạch đối phó Văn Khuynh hay giúp Văn Khuynh đối phó Tông Triển Bạch.





Chọn cái nào anh cĩng không muốn.





Nhưng bây giờ Văn Khuynh và Tông Triển Bạch đã đối đầu rồi.





Anh không hiểu tại sao chuyện lại đi tới nước này.





Không biết phải giải quyết như thế nào.





Anh thấy rất mâu thuẫn, rất bất lực.





Cũng rất lo sợ.





Khuôn mặt Tông Triển Bạch trở nên căng thẳng.





Tâm tư Trần Thanh rất sâu xa, Lý Chiến không dụ được Trần Thi Hàm cũng là chuyện bình thường, chỉ là như vậy thì anh chưa có tính toán gì, chuyện của Lâm Tử Lạp anh chỉ có thể đứng một bên.





Cũng không phải không có cơ hội, chỉ là…





Anh chậm rãi nhắm mắt lại, che đi tất cả những cảm xúc phiền muộn của mình.





“Anh, em đang ở bệnh viện, em muốn gặp chị dâu một chút có được không?” Lý Chiến thận trọng hỏi.





Tông Triển Bạch mở mắt ra, làm sao nó lại tới bệnh viện rồi?





“Em không làm phiền chị ấy đâu, chỉ thay Tiểu Hi thăm chị ấy thôi.” Lý Chiến phản ứng nhanh chóng, lấy Lâm Tinh Tuyệt ra làm lá chắn, nếu không anh sợ Tông Triển Bạch sẽ nổi giận, dù sao anh đến bệnh viện mà không có sự đồng ý của Tông Triển Bạch.





“Không được ở lại lâu quá, cơ thể cô ấy không tốt.” Tông Triển Bạch dặn dò.





Lý Chiến nói: “Em biết rồi, chỉ nhìn chị ấy một cái rồi đi luôn.





Lý Chiến đưa điện thoại cho bảo vệ canh cửa, chỉ nghe anh ta nói một tiếng tôi biết rồi liền trả lại điện thoại cho Lý Chiến, màn hình hiện ra dòng chữ cuộc gọi kết thúc.





“Anh vào đi.” Người đàn ông nhường đường.





Bạch Dận Ninh cũng theo vào nhưng bị chặn lại.





“Anh không được vào.”





Bạch Dận Ninh không nhanh không chậm: “Anh ta và tôi đi cùng nhau, chẳng lẽ tôi cũng phải gọi cho Tông Triển Bạch thì mới được à?”





Bảo vệ có chút do dự, người này vậy mà dám gọi cả tên của Tông Triển Bạch.





Lý Chiến quay lại nhìn Bạch Dận Ninh: “Anh quen chị dâu tôi thật chứ?”





“Nếu không thì sao, tôi đến đây làm gì? Hơn nữa chân tôi bị như vậy còn có thể làm hại cô ấy sao?” Bạch Dận Ninh giả bộ oan ức vào tức giận.





“Để anh ấy vào đi, chúng tôi sẽ đi ngay thôi.” Lý Chiến nhìn người gác cửa.





Người đó do dự, cuối cùng vẫn nói: “Vào đi.”





Bạch Dận Ninh cũng thầm thở phào một cái.





Anh quay xe lăn đi theo Lý Chiến.





Đi qua hành lang, tầng này đều bị bao vây cả rổi, vô cùng yên tĩnh không người ra vào, rất nhanh bọn họ đã tìm ra phòng bệnh của Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp đàn nằm trên giường, trên tay còn đang cắm kim truyền dịch, thím Vu đang chăm sóc cô, sợ mình mà không để ý một chút cô sẽ xảy ra chuyện.





Lâm Tử Lạp nói bao nhiêu lần rồi, bảo bà không phải lo lắng tỉ mỉ như vậy, nhưng bà không nghe mà còn nói: “ Giờ cô không còn một mình nữa, cậu chủ bảo tôi chăm sóc cô vì cậu ấy tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”





Lâm Tử Lạp cũng hết cách với bà, chỉ đành để bà trông chừng mình như đứa trẻ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK