Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Triển Bạch không trả lời cô, chỉ cầm lấy tay cô đặt lên ngực, ngón tay của anh nhấn mạnh lên tay cô: “Đến bây giờ, nó cũng chưa hề bình tĩnh chút nào.”





Lồng ngực anh cứng rắn lại nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ đập lên bàn tay cô.





Lâm Tử Lạp cười, giống như tất cả mọi khó khăn bây giờ không hề tồn tại, lúc này đây chỉ có cô và anh.





Không hề bị bất cứ ai trên thế giới này quấy rầy.





“Anh thích con trai hay con gái?” Lâm Tử Lạp chậm rãi hỏi.





Tông Triển Bạch không chút nghĩ ngợi nói: “Chỉ cần là em sinh, anh đều thích.””





Lâm Tử Lạp trầm ngâm một lúc: “Nếu giữa con gái và con trai, anh phải chọn một?”





Tông Triển Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô: “Nếu như phải chọn, thì anh muốn em sinh thêm cho anh một đứa con gái nữa.”





Con trai có mình Lâm Tinh Tuyệt là đủ rồi.





Con gái thân thiết hơn, anh thích cảm giác Lâm Huệ Tinh bám lấy anh.





So với con gái, thì con trai không thân thiết với ba được như vậy.





Lâm Tử Lạp thả lỏng cơ thể, tìm một tư thế thoải mái để nằm trong vòng tay anh: “Em thích con trai, đứa bé này em hy vọng cũng là con trai.”





Con gái tâm tư phức tạp, dù là về mặt tình cảm hay cuộc sống, sẽ dễ bị tổn thương hơn, nhưng con trai cũng vậy.





Tông Triển Bạch biết cô có suy nghĩ như vậy là bởi vì bản thân cô cũng đã từng trải qua, anh ôm lấy Lâm Tử Lạp, hôn lên trán cô: “Con gái của chúng ta sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào đâu.”





Lâm Tử Lạp tin anh.





Vấn đề này có vẻ hơi xa rồi, Lâm Tử Lạp hỏi: “Tại sao lại nói chuyện này cho Lý Chiến biết vậy?”





“Hả?” Tông Triển Bạch khẽ cau mày, ý gì vậy?





Anh nói cho Lý Chiến biết cái gì chứ?





“Việc Văn Khuynh làm.” Lâm Tử Lạp nói.





“Cậu ấy biết rồi?”





“Không phải anh nói….” Lâm Tử Lạp cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như là Tông Triển Bạch nói cho Lý Chiến biết, anh ấy sẽ không phủ nhận.





Người biết chuyện này không nhiều, Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm, thậm chí là Bạch Dận Ninh cũng có khả năng.





“Không cần quá để ý.” Tông Triển Bạch vỗ lưng cô: “Ngủ thôi.”





Về việc Lý Chiến biết nội tình bên trong chuyện này, không cần quá để ý, anh không muốn Lý Chiến biết, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, cứ cho là bây giờ anh có thể giấu được, nhưng sau này cũng chưa chắc là có thể giấu được.





Anh không muốn Lâm Tử Lạp vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng.





“Em chỉ cần chăm sóc sức khỏe thật tốt, bình an sinh con gái ra, những chuyện khác không cần lo lắng, anh sẽ xử lý.”





Lâm Tử Lạp rủ mắt xuống, cái người này, sao có thể khẳng định là con gái cơ chứ?





Cô có chút buồn cười nói: “Nhỡ là con trai thì sao?”





“Sẽ không đâu.” Tông Triển Bạch khẳng định, nhưng sau đó lại nói: “Nếu là con trai, thì em lại sinh thêm cho anh.”





Anh nghĩ, Lâm Tử Lạp có thể sinh được đứa bé này, thì chắc chắn có thể sinh thêm được đứa nữa.





Lâm Tử Lạp: “…..”





“Ngoan, đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ đi.” Tông Triển Bạch kéo đầu cô vào trong vòng tay, ôm lấy cô.





Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là chiếc cằm rắn chắc của anh, làn da trắng mọc đầy râu, hai ngày nay, có lẽ anh không được nghỉ ngơi rồi.





Cô im lặng nằm trong vòng tay anh.





Không lâu sau đó, Tông Triển Bạch phát ra tiếng thở đều đều, Lâm Tử Lạp biết anh mệt, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, sau đó cuộn tròn trong vòng tay anh ngủ.





Có lẽ là phụ nữ mang thai rất ham ngủ, mới nằm trong vòng tay anh một chút mà cô đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.





Đêm khuya yên tĩnh, gió bên ngoài bình lặng đến lạ thường, như thể những sóng gió ban ngày không hề tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK