Anh ta không dám hỏi linh tinh.
Tông Triển Bạch khẽ gật đầu, áo vest đen cài một cái cúc, một tay đút vào túi quần, bước vào trong phòng làm việc, đồng thời căn dặn: “ Đem hết tài liệu liên quan đến Bạch Thị mà lần trước tôi bảo anh điều tra đến phòng làm việc của tôi.”
Lần trước lúc đến Bạch Thành, anh đã sai Quan Kình điều tra Bạch Thị.
Anh cũng biết chút ít về Bạch Thị nhưng không đầy đủ, cặn kẽ.
Quan Kình cũng không dám hỏi nhiều, lúc này cần tài liệu của Bạch Thị làm gì, chỉ làm theo lời anh nói.
Tông Triển Bạch đẩy cửa phòng làm việc, Quan Kình đặt tài liệu trên bàn rồi nói: “Để tôi đi lấy.”
Nói xong liền nhanh chóng bước ra phòng làm việc đi lấy tài liệu.
Tông Triển Bạch cởi cúc áo ở cổ tay, anh kéo chiếc ghế giám đốc trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, đọc tài liệu mà Quan Kình đưa đến, sau khi không có vấn đề gì liền uốn lượn vài nét, ký tên ở phía dưới.
Một lúc sau Quan Kình mang tài liệu liên quan Bạch Thị đến, đặt trên bàn.
Anh xem xong rồi quẳng tài liệu cho Quan Kình.
Quan Kình nhặt nó lên, Tông Triển Bạch cầm tài liệu liên quan đến Bạch Thị, không ngẩng đầu lên: “Đợi đã.”
Quan Kình đứng trước bàn làm việc đợi anh căn dặn.
Tầm nửa tiếng sau, anh đã hiểu rõ về sự phân chia doanh nghiệp của Bạch Thị, Bạch Thị có thể giải quyết được vấn đề việc làm cho nhiều người như thế ở Bạch Thành là do ngành cửa và chất bán dẫn mà Bạch Thị điều hành có nhà máy thực thể, chiếm diện tích rất lớn, số lượng công nhân có việc làm lên đến hơn hai mươi vạn, ngành cửa rất nổi tiếng được tiêu thụ trong và ngoài nước, chủ yếu bọn họ có đội ngũ riêng chuyên phát triển các loại khóa thông minh và vật liệu thân thiện với môi trường, chống trộm và bảo vệ môi trường rất tốt.
Đây cũng là lý do tại sao có thể phát triển mạnh mẽ như thế.
Anh lướt qua một lượt các doanh nghiệp trong nước, cuối cùng chọn ra hai doanh nghiệp: “Tôi nhớ cậu em vợ của giám đốc Đường cũng sản xuất chất bán dẫn đúng không?”
Quan Kình gật đầu: “Đúng vậy, cũng được xem là doanh nghiệp đứng đầu trong nước.”
“Giúp tôi hẹn anh ta, cả tổng giám đốc Vương nữa.”
“Tổng giám đốc Vương?” Quan Kình không kịp phản ứng lại, bọn họ đâu có giao lưu nghiệp vụ gì với tên giám đốc Vương này?”
“Người lần trước đến tìm tôi để vay vốn.” Tông Triển Bạch nhắc nhở.
“À à, không phải anh không thích công ty đấy sao? Cái công ty làm cửa đó.” Lúc đó đã thẳng thừng từ chối.
Tông Triển Bạch ngửa người ra sau, kéo cổ áo, dáng vẻ có chút bực mình.
“Tôi đi đây.” Quan Kình cầm tài liệu đi ra ngoài.
Sợ anh tức giận.”
Toàn bộ Tập đoàn nhà họ Bạch liên quan đến ba lĩnh vực: làm cửa, chất bán dẫn và bất động sản.
Các khách sạn và trung tâm mua sắm địa phương đều do Tập đoàn nhà họ Bạch phát triển. Bạch Chỉ đã giải quyết được vấn đề việc làm của người dân địa phương, nhưng chưa có lao động nhập cư, dẫn đến việc dân số ở Bạch Thành không nhiều. Cho nên bất động sản do Tập đoàn nhà họ Bạch phát triển đều ở nước ngoài. Trên thông tin được cung cấp cho anh, anh cũng thấy được phân phối ở những thành phố nào.
Tình cờ anh quen một vài ông trùm bất động sản, phát triển bất động sản phân bố trên cả nước. Anh nhấc máy bấm gọi.
Ngay sau đó điện thoại được kết nối, lúc bắt đầu là thư ký nhận: “Tôi là Tông Triển Bạch, muốn tìm sếp Hứa.”
Bên đó sếp Hứa đang xem tình hình doanh số tiêu thụ của tháng này, anh ta có vẻ rất vui mừng. Nó đã đạt tiêu chuẩn của tháng này, thậm chí đã vượt qua.
Tự nhiên tâm trạng rất tốt.
Trong miệng ngậm điếu thuốc, thư ký đi tới: “Tổng Tổng giám đốc Tông gọi tới.”
Sếp Hứa ngẩng đầu nhìn thư ký: “Ai?”
Cảm giác như bản thân bị ảo giác.
“Tổng Tổng giám đốc Tông của tập đoàn Vạn Việt ạ.” Thư ký nhắc lại.
Sếp Hứa liếc nhìn thư ký: “Tôi không biết anh ta đúng không? Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta tìm và gọi cho tôi.”