Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tô Trạm mới phát hiện dường như tâm trạng của Lâm Tử Lạp không được tốt.





Anh ta nhìn Lâm Tử Lạp, thận trọng dò xét: “Chị dâu, tâm trạng không tốt sao?”





Lâm Tử Lạp nâng cằm, nhìn ánh nến, đúng vậy, tâm trạng cô không tốt, tận mắt chứng kiến Trang Kha Nguyệt đi vào, nhìn thấy bà ngày càng gầy yếu đi, trong lòng cô rất khó chịu.





Là con gái, cô đã xem nhẹ Trang Kha Nguyệt quá lâu, sau khi có hai đứa bé, mọi sức lực đều đặt hết lên hai đứa trẻ và công việc, cô rất ít khi chú ý đến Trang Kha Nguyệt.





Vẫn cảm thấy bà còn rất trẻ, vẫn cảm thấy bà đã khỏi bệnh rồi, cô cũng loại bỏ gánh nặng trước kia.





Nhưng cô đã sai rồi, tinh thần của Trang Kha Nguyệt có tốt, nhưng những tổn thương mà Lâm Viên Trung gây ra cho bà ấy vẫn luôn tồn tại.





Nếu như có nhiều thời gian quan tâm đến bà ấy, nhận ra được bà ấy vẫn luôn canh cánh nghi ngờ chuyện trước kia, kịp thời khuyên bảo, bà ấy cũng sẽ không thể nào có kết cục này.





Phận là con gái, cô cũng có trách nhiệm.





“Bởi vì Cảnh Hạo sao?” Tô Trạm cho rằng Lâm Tử Lạp như vậy là đang có chuyện với Tông Triển Bạch.





Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta một cái: “Cậu nghĩ ai cũng như mình sao, đến bản thân muốn gì còn không rõ?”





Tô Trạm lập tức phẫn nộ, tại sao phải đả kích anh ta?





Anh ta đã mất đi người yêu, mất đi con của mình, chưa đủ bi thảm sao?





“Cậu có thể đừng như vậy được không?” Tô Trạm dường như đang khẩn cầu.





Chuyện mà anh ta không thể chịu đựng nhất chính là chuyện này.





Thẩm Bồi Xuyên rót một ly rượu cho mình: “Tôi tự phạt một ly.”





Anh ta một hơi uống cạn.





Tô Trạm lại rót cho anh ta: “Tự phạt phải ba ly, một ly không được.”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Anh ta còn có thể không uống sao?





“Không uống, chúng ta không cần làm anh em nữa.” Tô Trạm dọa.





Thẩm Bồi Xuyên kéo cổ áo: “Được, không phải chỉ là tự phạt ba ly sao, sao có thể quật ngã tôi được?”





Tô Trạm ngồi lại gần, tiếp tục rót rượu: “Làm anh em với nhau, tôi cũng cậu uống, thấy đủ thành ý chưa?”





Thẩm Bồi Xuyên bưng ly rượu: “Đừng có nói nhảm nữa, uống.”





Lâm Tử Lạp nhìn hai người bọn họ, hai người thường xuyên cãi vã, nhưng cảm tình vẫn thật sự tốt.





Ọe, dạ dày đột nhiên sôi trào, cô che miệng mũi đứng dậy rời khỏi phòng





Tô Trạm cùng Thẩm Bồi Xuyên dừng lại.





“Chị dâu, không khỏe sao?”





Lâm Tử Lạp không muốn làm hai người mất hứng, cô lắc đầu: “Tôi muốn đi phòng vệ sinh, hai người cứ uống đi.”





Nói xong cô bước nhanh ra ngoài.





Cô cúi mặt xuống bồn rửa, những thứ trong dạ dày đều nôn ra hết.





Sau khi nôn xong, dạ dày cũng thoải mái hơn nhiều, hơn nữa cả người cũng dần dần tình táo lại.





Cô vặn vòi nước, lấy nước súc miệng, rửa mặt.





Cô ngẩng đầu, nhìn thấy mình trong gương, cong môi, lộ ra một nụ cười, cô tự nói với mình, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, cô phải sống thật tốt, mới có thể chăm sóc Trang Kha Nguyệt, chăm sóc hai đứa bé.





Cô lau khô mặt, trở về chuẩn bị nói với Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên, cô muốn trở về.





Lúc đi xuyên qua hành lang, đối diện với một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lại gần, giọng nói của hắn ta mang theo sự lạnh lùng làm người khác sợ hãi: “Ngôn Ngôn.”





Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, dưới ánh sáng mờ ảo, một bóng người quen thuộc đứng cách cô không xa.





Không gian không lớn, tràn đầy sự lạnh lẽo





Lâm Tử Lạp theo bản năng lùi về phía sau hai bước: “Anh là ai ?”





Người đàn ông mang mũ lưỡi trai, kéo thấp vành mũ, cô không nhìn thấy mặt hắn ta.





“Rốt cuộc anh là ai?” Lâm Tử Lạp cũng lạnh giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK