Vì vậy, cô ta tiếp cận Thẩm Bồi Xuyên không đơn giản là thích.
Có thể đó là vì Thẩm Bồi Xuyên rất có tương lai, tính tình ngay thẳng, chưa lập gia đình, nhân duyên tốt về mọi mặt.
Cô ta phải muốn vồ tới.
“Về nhà thôi.” Tông Triển Bạch ôm eo cô: “Có mệt không?
Lâm Tử Lạp nói không.
Họ bước dưới ánh trăng trở lại biệt thự.
Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc, cả phòng khách lộn xộn lên”
Chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Tử Lạp nhìn về phía con trai mình đang đứng trước ghế sofa.
Tông Ngôn Thần chỉ về phía em gái đang khóc và nói: “Em ấy muốn chơi trò mèo vờn chuột với con, thua xong khóc rồi.”
“Anh là đồ đáng ghét.” Tông Ngôn Hi gạt nước mắt rồi nhào về phía bố mẹ của mình để tố cáo anh trai: “Anh ấy thật sự đáng ghét lắm!”
Lâm Tử Lạp nhìn con gái mình mà không nói lên lời.
Lúc bị dọa khiến con bé cứ lầm lì, rất lâu không nói một câu nào, làm cô còn lo lắng không thôi, không ngờ bây giờ lại quay về đúng bản chất ban đầu.
“Con bé này, cái thói xấu cứ hở ra là phô này lúc nào mới thay nổi đây hả?”
Tông Triển Bạch giơ tay xoa đầu con bé: “Đã thua thì phải nhận, lần sau cố mà thắng lại!”
Bên này Tang Du đang nhặt nhạnh mấy món đồ chơi vừa bị hai đứa nhỏ ném tung khắp phòng, nào gối ôm đầy trên đất, cả mấy món đồ chơi cũng vương vãi khắp nơi.
Tông Ngôn Hi cứ tưởng sẽ được bố mình bênh vực mà quát cho anh trai một trận nhưng không ngờ bố lại chẳng bênh cô bé gì. Cô bĩu môi rồi lại tung tăng chạy đến giúp Tang du thu dọn đồ chơi.
“Đưa trẻ này không thể chiều quá thành quen được, nếu anh cứ chiều con bé thì sau này nếu nó muốn cái gì không được sẽ lại mè nheo, sau sẽ thành thói xấu mất.”
Lâm Tử Lạp quay sang nói với người đàn ông bên cạnh mình.
Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô và nói: “Ý em là tôi đang chiều con bé sao?”
Lâm Tử Lạp đáp: “Có chiều hay không anh phải tự biết.”
Nói xong cô đi về phía Tang Du: “Cứ để đó để tôi dọn cho.”
Tang Du vội đứng lên, dáng người co cụm, hai tay níu chặt lấy gấu áo của mình, “Không sao đâu ạ, cũng không mệt gì đâu ạ.”
Lâm Tử Lạp cười thân thiết hỏi thăm cô ấy: “Cô mới tới có chỗ nào cảm thấy bất tiện không?”
Tang Du cúi đầu: “Vẫn ổn ạ.”
Lâm Tử Lạp cũng nhận thấy Tang Du có vẻ bối rối, có vẻ cô ấy không được tự nhiên khi ở đây, dù sao bọn họ cũng không thân, thời gian quen biết cũng không dài nên có đôi chút ngượng ngùng cũng phải thôi.
“Hai đứa bé nhà tôi rất ầm ĩ.” Lâm Tử Lạp bắt chuyện với cô ấy để giảm bớt sự gượng gạo giữa hai người, cũng muốn kéo xích gần khoảng cách giữa họ, làm cho Tang du được tự nhiên hơn khi ở đây.
Tang Du cũng cười đáp lại cô: “Không sao, hai đứa rất đáng yêu, lại thông minh nữa.”
Lâm Tử Lạp ngồi xuống ghế sofa cũng vỗ vỗ bên cạnh tỏ ý mời Tang Du ngồi chung.
“Đợi tôi giúp hai đứa nhỏ dọn xong đồ chơi đã.” Tang Du vừa nói vừa ngồi xuống, với tay lấy sọt đồ chơi rồi nhanh nhẹ nhặt mấy món đồ của đứa nhỏ cùng Tông Ngôn Hi.
Khi hai đứa nhỏ chơi mèo vờn chuột thì đồ chơi bị ném lung tung khắp nơi, rất nhiều bộ phận của đồ chơi bị ném lăn lóc khắp nơi.
“Chú Thẩm khi nào thì trở về vậy ạ?” Tông Ngôn Hi nghiêng đầu hỏi Tang Du.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không gọi điện thoại cho cô ấy mà cô ấy cũng không chủ động gọi cho anh ấy, bởi vì cô biết rõ Thẩm Bồi Xuyên vừa về nhất định sẽ rất bận rộn, phải chạy đi xử lý nhiều chuyện chuyện khác nữa.
Cô đã không thể giúp gì cho anh rồi, điều duy nhất cô có thể làm là không để anh cảm thấy phiền toái vì cô nữa.
“Cô cũng không biết nữa.”
Tông Ngôn Hi mở to hai mắt tròn xoe: “Cô không phải là bạn gái của chú ấy sao? Sao lại không biết chú ấy khi nào về chứ?”