Lâm Tử Lạp nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa phòng.
Hơi ấm trong phòng ùa ra, Bạch Dận Ninh đang ngồi hướng ra cửa sổ sát đất, như đang tận hưởng ánh sáng lấp lánh của ban đêm, lại như đang đợi người.
Cô bước vào.
“Đến rồi”.
Bạch Dận Ninh không quay đầu lại.
“Giám đốc Bạch đã tốn sức, tôi có thể không đến sao?” Lâm Tử Lạp đứng bên cạnh anh, đồng thời nhìn ta bên ngoài. Ban đêm của thành phố B rất đẹp, thành phố như được bao phủ bởi ánh đèn neon. Nó lấp lánh, rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.
“Chẳng trách mà cô muốn quay lại như vậy, hóa ra nơi đây rất đẹp.”
“Không, tôi muốn quay lại không phải vì thành phố này, mà vì người sống ở thành phố này.”
Cuối cùng thì Bạch Dận Ninh cũng nhìn cô.
Nhưng Lâm Tử Lạp lại không nhìn anh, chỉ để anh nhìn được góc nghiêng của cô.
“Nếu như không có chuyện của Văn Khuynh, cô có đến không?”
“Không.” Lâm Tử Lạp thẳng thắn trả lời.
Bạch Dận Ninh đành cười: “Không sợ tôi đau lòng sao?”
“Tôi nghĩ, nếu như anh muốn đau lòng thì có lẽ đã đau lòng rồi nhỉ?”
Anh ở Bạch Thành cũng đã biết mối quan hệ của cô và Tông Triển Bạch, mà cô lại chọn không đến gặp anh, chính là muốn làm hại anh.
“Tôi đến được nửa tháng rồi.” Bạch Dận Ninh nói.
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn anh, anh đến thành phố B nửa tháng rồi sao?
Nửa tháng qua anh đã làm gì?
“Không nghĩ để Văn Khuynh gặp tai nạn lại dễ vậy à?”
Lâm Tử Lạp không hiểu, thực ra anh hoàn toàn có thể chủ động tìm cô, không cần phải tốn công tốn sức như vậy.
Bạch Dận Ninh không giấu cô: “Tôi biết rồi.”
“Anh biết cái gì?” Trong lòng Lâm Tử Lạp có dự cảm không tốt.
“Văn Khuynh là người đã chặt ngón tay của ba nuôi tôi.” Bạch Dận Ninh nhìn Lâm Tử Lạp: “Cô cũng biết đúng không? Tôi biết nơi đây là khởi nguồn và nguyên do của mọi chuyện, nhưng cô đã hứa với một người không được nói đúng không?”
Lâm Tử Lạp nắm chặt tay, hỏi ngược lại: “Cho nên anh đến đây để báo thù? Tai nạn của Văn Khuynh là tất nhiên, là anh đã lên kế hoạch từ lâu?”
Bạch Dận Ninh đánh động Trình Dục Ôn, biết được năm đó người chặt ngón tay Bạch Hoành Phi là Văn Khuynh.
Những thứ khác anh ta không tiết lộ, Bạch Dận Ninh nhìn ra Trình Dục Ôn cũng có ác ý với Văn Khuynh, cho nên mới tiết lộ cho anh.
Không ngờ cũng hiểu được, rốt cuộc năm đó em gái anh cũng bị giam cầm. Anh mới muốn lợi dụng cái tay của mình để đòi lại công lý cho em gái.
“Đây là điều anh muốn nói với tôi?” Lâm Tử Lạp không có cách nào ngăn anh báo thù, cũng không có cách nào nói với Tông Triển Bạch rằng chuyện lần này là do anh ta làm.
“Tôi muốn gặp em” Bạch Dận Ninh nhìn cô.
Lâm Tử Lạp cố vờ bình tĩnh: “Tôi có chồng rồi.”
Bạch Dận Ninh cúi đầu cười: “Có thể đừng xát muối vào vết thương của tôi được không?”
Lâm Tử Lạp không muốn vướng víu đến anh nữa: “Muốn đối phó với anh ấy, không đơn giản. Đây là thành phố B, không phải Bạch Thành. Nếu anh đã quyết, tôi cũng sẽ không khuyên anh. Mỗi người đều có lập trường riêng của mình, tôi chỉ muốn nói một câu, gieo nhân nào thì gặp quả nấy.”
Anh báo thù Văn Khuynh, Bạch Hồng Phi có thể sống lại sao?
Có đủ thời gian lùi bước, không bị giam cầm bao năm sao?
Không thể.