Hà Văn Hoài cũng không chắc: “Con đi nghe ngóng xem, lần này lại có chuyện gì.”
Hình như ông ta không còn sức lực gì để tức giận nữa rồi.
“Vâng, con sẽ đi tìm hiểu rõ ràng.” Nói xong Hà Thuỵ Hành vào phòng thay quần áo.
Nhưng ở một bên khác, Hà Thuỵ Lâm bị dẫn vào phòng thẩm vấn.
Trên trần có một bóng đèn trắng mờ mờ, căn phòng không rộng lắm, trong đó để một chiếc bàn, Hà Thuỵ Lâm bị cột chặt ngay trước cái bàn.
Thẩm Bồi Xuyên đưa video cô ta đi gặp Thẩm Tú Tình cho cô ta xem: “Nói, cô đi tìm cô ấy làm gì?”
“Người trong đó đeo khẩu trang, anh dựa vào cái gì nói đó là tôi?”
Thẩm Bồi Xuyên cười lạnh: “Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã phân tích qua, người trong đó chính là cô.”
“Là tôi thì sao chứ?”
“Cô đi gặp cô ta làm gì?”
“Tôi không thể đi thăm bạn bè à?” Hà Thuỵ Lâm hỏi vặn lại.
Thẩm Bồi Xuyên híp mắt lại, anh nhìn thái độ của cô ta, rõ là cô ta đã có chuẩn bị.
Như vầy e là sẽ không hỏi ra chuyện gì.
Anh ấy gật đầu: “Được.” Anh nhìn Hà Thuỵ Lâm sau đó giơ ngón tay cái lên: “Trước đây tôi không nhìn ra cô là một người cứng đầu cứng cổ.”
Trước đây cô ta đi cùng Tông Triển Bạch, Thẩm Bồi Xuyên đương nhiên cũng quen biết cô ta, nhưng trước đây anh ấy còn cảm thấy cô ta cũng không đến nỗi nào, không biết sao bây giờ cô ta lại thay đổi, biến thành một người làm người khác ghê tởm.
Tất cả mọi thứ trong phòng thẩm vấn đều được quay lại trên màn hình.
Tông Triển Bạch ngồi trước màn hình, những gì vừa xảy ra trong phòng thẩm vấn anh đều nhìn thấy hết.
Rất rõ ràng, Hà Thuỵ Lâm đã có chuẩn bị từ sẵn, nếu không cô ta sẽ không thản nhiên như vậy, cũng không đối đáp lưu loát trước lời chất vấn của Thẩm Bồi Xuyên.
“Làm sao bây giờ?” Thẩm Bồi Xuyên đứng trước phòng giám sát.
Lời này của anh ấy thực ra là để thăm dò Tông Triển Bạch.
Mềm không được, anh cũng có vài biện pháp cứng hơn nhưng Hà Thuỵ Lâm từng ở bên Tông Triển Bạch, anh vẫn nể chuyện cũ.
“Không cần thăm dò tôi.” Giọng điệu anh cực kỳ nguy hiểm: “Đừng nói với tôi là ngay cả một người đàn bà mà cậu cũng không moi được thông tin.”
Thẩm Bồi Xuyên nhẹ nhõm, có câu nói này của Tông Triển Bạch anh cũng không cần phải để ý nhiều nữa.
Thẩm Bồi Xuyên quay lại phòng thẩm vấn: “Biết tôi vừa đi làm gì không?”
Không đợi Hà Thuỵ Lâm đáp anh đã nói: “Tôi đi gặp Tông Triển Bạch, tôi hỏi cậu ấy có nể tình cũ với cô không, nếu nể tình cũ tôi sẽ nhẹ tay với cô, nhưng nếu không…”
Nửa câu sau tuy anh ấy không nói ra nhưng mọi người đều tự hiểu được.
Hà Thuỵ Lâm biết Tông Triển Bạch không thích mình, anh ta chỉ tàn nhẫn với cô ta.
Nhưng nghe thấy câu nói của Thẩm Bồi Xuyên, cô ta vẫn có một chút mong chờ.
Cô ta bất giác nắm tay lại, giọng nói run rẩy: “Anh ấy nói gì?”
Thẩm Bồi Xuyên cười: “Tôi thấy cô rất đáng thương.”
“Rõ ràng là cô ở bên Tông Triển Bạch trước, tại sao cô lại khiến bản thân mình trở nên như thế này?”
Đúng vậy, rõ ràng là cô quen Tông Triển Bạch trước, tại sao cô lại phải đi đến bước đường này?
“Cô từng nghe câu này chưa?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
“Câu gì?”
“Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, vốn dĩ cô có thể có được cậu ấy, nhưng cô lại làm ra những việc đó, cậu ấy có thể nhịn cô một lần, hai lần, ba lần, nhưng sức nhẫn nại của con người có giới hạn, khi cô ép cậu ta quá đáng, cậu ta sẽ không do dự mà bỏ rơi cô.”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Sắc mặt của Hà Thuỵ Lâm thay đổi.
“Tôi muốn nói, cô làm người thì phải lương thiện, con người ấy à, có đẹp đến mấy thì cũng vô dụng, nếu lòng dạ ác độc thì vẻ ngoài của cô có đẹp nữa thì người ta cũng không tán thưởng cô.”
Hà Thuỵ Lâm cười, cười một cách điên dại: “Thẩm Bồi Xuyên, anh bớt chút đi, anh vòng vèo như vậy cũng chỉ muốn biết tung tích của Lâm Tử Lạp từ tôi đúng không?”