Tân Na cảm thấy ngứa, rụt chân về, Tô Trạm kéo lại đặt vào chậu nước: “Ngâm cho thoải mái.”
Mấy người Lâm Tinh Tuyệt đi tới cửa thì nhìn thấy Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch đứng đó.
Lâm Huệ Tinh nhào tới, ôm lấy chân Lâm Tử Lạp: “Mami, trong túi con có rất nhiều kẹo, cho mẹ một viên.”
Cô bé lấy một viên kẹo ra rồi bóc vở đưa cho Lâm Tử Lạp, cô khom người đưa viên kẹo trong tay con gái vào miệng.
Rất ngọt.
Thẩm Bồi Xuyên đi sau cùng rồi đóng cửa lại.
Tô Trạm đổ nước rửa chân xong quay ra đã thấy cửa được đóng lại, anh không yên lòng còn đi tới khoá trái.
Xoay người đã thấy Tân Na đứng đó.”
Anh ở đây làm gì?”
Tân Na vẫn mặc váy cưới, hôm nay cô xinh đẹp vô cùng nhưng khuôn mặt tinh tế lúc này đang chau lại.
Tô Trạm có gì nói nấy, dù gì cô ấy cũng nhìn thấy rồi: “Khóa cửa.”
“Anh khóa cửa làm gì?” Giọng Tân Na lớn hơn, đi tới định mở cửa phòng ra nhưng lại bị Tô Trạm kéo lại: “Em đi làm gì đấy? Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, sao vậy hả? Em định để anh ngủ một mình sao? Anh nói em biết không thể nào!”
“Anh….Á!”
Tân Na còn chưa nói hết câu đã bị Tô Trạm vác trên vai, mặc cho cô khoa chân múa tay thế nào, Tô Trạm cũng không hề hấn gì mà còn vứt cô lên chiếc giường lớn êm ái. Anh đứng sừng sững trên cao vừa cởi khuy áo vừa nói: “Anh không thể để người ta chê cười, hôm nay em không được đi đâu cả.”
Tân Na không phải cô gái chưa trải sự đời nên nhìn dáng vẻ của Tô Trạm, cô liền biết anh muốn làm gì nhưng vì biết quá rõ nên mới hoảng loạn.
Cô né người ra: “Tô Trạm, anh đừng manh động.”
Không phải cô dè dặt mà là vì chưa chuẩn bị kỹ, dù gì lần đó họ đều uống say nên mới không thấy ngượng.
Nhưng lần này thì khác, hai người họ đều rất tỉnh táo.
Mặc dù cô cũng có thiện cảm với anh nhưng họ chưa từng hẹn hò nghiêm túc.
Tô Trạm mỉm cười: “Em không cần căng thẳng, anh sẽ rất dịu dàng.”
“Tô Trạm, anh cho em chuẩn bị một chút.” Tân Na trở mình muốn ngồi dậy nhưng Tô Trạm đã khom người nắm chặt mắt cá chân của cô co lại cạnh eo rồi ép người xuống: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, còn đắn đo gì nữa?”
“Tô…U…Ưm………..”
Lời nói của Tân Na bị nghẹn lại trong cái hôn của Tô Trạm.
Ngoài phòng, Thẩm Bồi Xuyên xoa đầu Lâm Tinh Tuyệt: “Tiểu Hi hôm nay nhân từ quá nên Tô Trạm còn chưa nếm trái đắng, cháu nên làm khó chú ấy nhiều hơn nữa để chú ấy biết trân trọng.”
Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Chú đang ghen tỵ sao?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…………”
Lông mày anh chợt nhảy lên: “Tại sao chú phải ghen tỵ?”
“Bởi vì chú không cưới vợ.”
Thẩm Bồi Xuyên: “….”
“Thằng nhóc này dám trêu chọc chú.” Thẩm Bồi Xuyên làm bộ định véo tay cậu, Lâm Tinh Tuyệt phản ứng nhanh nên đã vắt chân lên cổ chạy rồi.
Khi Lâm Tử Lạp định đưa con gái về phòng, bà nội đã xử lý xong chuyện phía dưới nên đi lên nhìn thấy Lâm Huệ Tinh liền híp mắt: “Bé con càng lớn càng xinh giống mẹ rồi.”
Bởi vì được khen nên Lâm Huệ Tinh cười vui vẻ chào: “Chào bà nội.”
Lâm Tử Lạp vội vàng chỉnh lại con gái vì cứ gọi như vậy thì loạn hết vai vế. Cô ngồi xổm xuống nói với con: “Bà nội là mami gọi, còn con phải gọi là bà cố.”
Lâm Huệ Tinh hỏi như hiểu được chút ít: “Bà nội của mami con gọi là bà cố sao?”