Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Triển Bạch vẫn nhẹ nhàng: “Cây ngay không sợ chết đứng.”





Nếu Phó thị trưởng công chính liêm minh thì sẽ không sợ bị điều tra, nếu như không rà soát lại, không lấy mình làm gương mà làm ra những chuyện phạm pháp mà bị tra ra được thì cũng là tội mà ông đáng phải nhận.





Tính thế nào đây, anh luôn cảm thấy con trai của mình làm đúng.





Nhưng mà nhìn dáng vẻ của người phụ nữ kia trong đoạn video rất hống hách, cũng có thể nhìn ra được manh mối.





Theo như anh biết, vợ của Phó thị trưởng này không trẻ như này, càng không có con nhỏ tuổi như vậy.





E rằng…





Lâm Tử Lạp than thở, con trai này giống ai ai mà lại khiến cô phải bận tâm lo nghĩ như vậy.





Cô cảm thấy trẻ con tốt nhất vẫn nên đơn giản một chút thì tốt hơn.





Mới vừa tròn sáu tuổi, tâm tư dày dặn kinh nghiệm giống như một người trưởng thành, không biết là tốt hay xấu nữa.





Tông Triển Bạch bóp nhẹ mũi cô: “Sợ à?”





Lâm Tử Lạp trừng mắt nhìn anh, cô không muốn con trai mình lại va phải cái sọt.





Trong nháy mắt cô bỗng biết con trai mình giống ai rồi.





Chẳng phải giống cái người đàn ông trước mắt này hay sao?





Nguy hiểm y hệt nhau, quả thật giống nhau như đúc.





“Anh xử lí Bạch Dận Ninh rồi à?” Lâm Tử Lạp hỏi, nhưng giọng điều lại rất khẳng định.





Dường như mắt anh không có nửa điểm phập phồng, nhưng lại đang cất giấu sóng gió kinh hoàng: “Đang chất vấn anh à?”





Lâm Tử Lạp không vội vàng: “Em chỉ là hỏi thôi, không phải chất vấn, anh làm như vậy thực sự là cậu có lỗi trước…”





“Vì vậy em đang xin tha cho anh ta?” Tông Triển Bạch cắt ngang lời cô.





Lâm Tử Lạp ngậm miệng, cô phát hiện bản thân nói cái gì cũng có thể bị anh bắt bẻ.





“Em với anh ấy không có quan hệ gì cả, tại sao anh nói chuyện luôn mang theo vẻ châm biếm là sao?” Lâm Tử Lạp cũng có chút tức giận, cô không thích bị nghi ngờ.





Càng không thích bị suy đoán.





Anh vẫn luôn ngấm ngầm hại người như thế, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.





Tông Triển Bạch hơi dựa sát ra phía sau, đưa tay giữ chặt cằm cô, ngón tay ở trên cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve qua lại: “Rõ ràng em biết anh không thích em có liên quan gì với cậu ta, nhưng hết lần này đến lần khác nhắc tới, đây là muốn thử thách khả năng nhẫn nại của anh hay sao?”





Lâm Tử Lạp: “…”





Cô mím chặt môi.





Người đàn ông này…





Vù Vù—-





Lúc này, điện thoại di động Tông Triển Bạch đặt trên bàn bỗng reo lên.





Anh quay đầu nhìn một cái liền nhìn thấy mà hình hiện thị là số nhà họ Văn.





Đồng thời Lâm Tử Lạp cũng nhìn thấy.





Ánh mắt giao nhau, Tông Triển Bạch buông cô ra, nhận điện thoại.





Rất nhanh đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lý Tịnh: “Cảnh Hạo à, có rảnh không, bác muốn gặp cháu.”





Lâm Tử Lạp ngước mắt nhìn Lâm Tử Lạp, vâng một tiếng.





Văn Khuynh bị tai nạn xe, bây giờ trên người vẫn bị thương, anh theo lý mà nói cũng nên đi thăm.





“Vậy được, bác đi chuẩn bị cơm tối nhé.” Lý Tịnh nói xong liền tắt máy.





Tông Triển Bạch đặt điện thoại xuống, nhìn Lâm Tử Lạp: “Đi cùng anh.”





“Đến nhà họ Văn sao?” Lâm Tử Lạp hỏi thử.





Tông Triển Bạch gật đầu.





Lâm Tử Lạp do dự một lát, Tông Triển Bạch không để cô trả lời đã tiện tay cầm áo khoác lên, kéo cô ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK