Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc vùng vẫy, cô phát hiện chỗ eo Hà Thụy Trạch có cái gì đó.





Cô chạm vào, đó là súng.





Cô lấy súng chĩa vào Hà Thụy Trạch: “Đừng động đậy, nếu không tôi sẽ bóp cò?”





Động tác của Hà Thụy Trạch dừng lại, sau đó mỉm cười nói: “Cô không có gan bóp cò đâu.”





Anh ta tiếp tục xé quần áo của cô.





Thần kinh Lâm Tử Lạp căng như dây đàn, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ, cô không thể để cho Hà Thụy Trạch chạm vào người mình, không thể!





Bùm!





Một tiếng vang lên, cô đã bóp cò.





Hà Thụy Trạch không có vẻ gì ngạc nhiên, anh ta cúi đầu nhìn xuống bụng mình, máu đã ướt đẫm áo anh ta.





Anh ta nhìn Lâm Tử Lạp cười: “Tôi biết các con cô đang học trường mẫu giáo nào, tôi sẽ bắt chúng, rồi tra tấn chúng thật tàn bạo.”





Hai đứa trẻ chính là điểm yếu của cô, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm hại đến con mình.





“Anh dám!” Truy cập vô truyen.one đọc bản chuẩn ngay mặt tiền khích lệ nhóm chúng mình nhé!





“Cô dám bắn tôi, tôi lại không dám bắt chúng sao?” Hà Thụy Trạch ôm bụng, trên đầu đổ mồ hôi, giọng nói cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa, đã vô cùng yếu ớt.





Lâm Tử Lạp mắt đỏ hoe, súng vẫn chĩa vào anh ta, nhưng không bóp cò nữa.





Lúc này cửa phòng được mở ra, có vẻ như tiếng súng đã làm kinh động đến mọi người trong quán bar, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cũng bước vào, lúc nhìn thấy trong tay Lâm Tử Lạp cầm súng, liền cảm thấy không ổn, nhanh chóng bước tới.





“Chị dâu…..”





Ngay lúc này, Hà Thụy Trạch lại lao về phía Lâm Tử Lạp, nắm lấy tay cô, tự bắn vào mình hai phát.





“Aaaaa!”





“Giết người!”





Hà Thụy Trạch nhìn Lâm Tử Lạp cười, anh ta không thể đứng vững được nữa, liền khuỵu xuống.





Máu đỏ tươi loang ra mặt đất.





Lâm Tử Lạp vẫn chưa hoàn hồn sau phát súng vừa rồi, cô cầm khẩu súng trên tay run rẩy.





“Hà Thụy Trạch?” Thẩm Bồi Xuyên vô cùng kinh ngạc khi nhìn rõ người đàn ông ngã trên mặt đất, Hà Thụy Trạch bị giam giữ, có người canh gác, căn bản không thể thoát ra được, anh ta có thể ra ngoài, điều đó chứng minh người cứu anh ta ra có thế lực không nhỏ.





“Không ổn rồi, Tô Trạm, mau đưa chị dâu đi.”





Thẩm Bồi Xuyên sợ rằng việc này khả năng là âm mưu nhắm vào Lâm Tử Lạp.





Tô Trạm liền nghe theo, anh ấy bước qua xác Hà Thụy Trạch, nắm lấy tay Lâm Tử Lạp: “Chị dâu, chúng ta đi thôi.”





Ngay khi Tô Trạm định kéo Lâm Tử Lạp rời đi, thì một đội cảnh sát mặc sắc phục ập đến trước cửa.





“Có người báo cảnh sát chỗ này có vụ bắn súng giết người.”





Đội trưởng dẫn đầu nhóm cảnh sát này bước lên.





Thẩm Bồi Xuyên nheo mắt, từ lúc nổ súng cho đến hiện tại, trong vòng mấy phút, cho dù có người gọi cảnh sát, cũng không thể đến nhanh như vậy?





Nếu như trước đó anh ấy vẫn còn suy đoán, thì đến hiện tại anh ấy đã có thể chắc chắn rằng, đây chính là âm mưu nhắm vào Lâm Tử Lạp.





Não anh ấy quay rất nhanh, Hà Thụy Trạch cầm tay Lâm Tử Lạp chĩa súng tự bắn vào mình, thì mục đích của anh ta là gì?





Hãm hại Lâm Tử Lạp tội giết người?





Nghĩ đến khả năng này, như vậy khẩu súng đã trở thành điểm mấu chốt, Thẩm Bồi Xuyên muốn tóm lấy khẩu súng trong tay Lâm Tử Lạp để tiêu hủy chứng cứ, nhưng anh ấy mới chỉ định bước đến, thì đã bị chặn lại.





“Đội trưởng Thẩm, đây là vụ án của tôi, không đến lượt anh xen vào.” Thái độ của đối phương rất cứng rắn, hơn nữa phản ứng rất nhanh, rõ ràng là sớm đã có sắp xếp.





Tên đội trưởng dẫn đầu đội cảnh sát vung tay lên: “Đưa nghi phạm về.”





Tô Trạm chặn trước mặt Lâm Tử Lạp: “Các người ai dám động vào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK