Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254:





Mấy hôm nay bởi vì không có manh mối nào của Lâm Tử Lạp nên tâm trạng của anh không được tốt, Thẩm Bồi Xuyên ở bên cạnh anh đều phải rất thận trọng.





Trong lòng nghĩ Tô Trạm nói sẽ đến, sao bây giờ vẫn chưa tới? Đã mấy ngày nay rồi?





Chẳng có nhẽ không tìm được địa điểm?





Nhưng mà anh đã gửi định vị rồi mà.





Một người đến cũng có thể thay anh chia sẽ một chút áp lực.





Ngày càng không có chút tung tích nào của Lâm Tử Lạp, đừng nói Tông Triển Bạch mà ngay cả anh cũng thấy lo lắng.





Mấy ngày nay Tông Triển Bạch ngoài trừ lúc ở trước mặt hai đứa nhỏ, sắc mặt dễ nhìn một chút, còn lúc hai đứa nhỏ không có ở đó, khuôn mặt đó giống như tượng đá vậy, vừa lạnh vừa cứng.





Đối diện với anh, Thẩm Bồi Xuyên cả ngày đều trong tình trạng ‘nơm nớp lo sợ’.





Nếu như không phải vì nơi này không có chỗ nào điều kiện tốt hơn quán rượu này Tông Triển Bạch đã không tiếp tục ở lại đây, quá ồn ào.





Thẩm Bồi Xuyên đi theo anh cùng vào trong thang máy: “Tôi hỏi phụ trách ở đây rồi, ngày hôm nay là tiệc họp hàng năm của Bạch thị, đương nhiên phải tổ chức ở quán rượu nhà người ta rồi.”





Lâm Tử Lạp đi vào thang máy, đi được mấy bước, bỗng nhiên anh dừng lại.





Thẩm Bồi Xuyên không chú ý tới Tông Triển Bạch đột nhiên dưng lại, suýt chút nữa thì đâm vào người anh, giật mình một cái, lùi về phía sau một bậc: “Cậu, cậu sao thế?”





Đừng dọa tôi chứ, mấy hôm nay ở bên cạnh anh, anh thấy rất đau khổ rồi.





Tông Triển Bạch nắm chặt tay vịn, năm ngón tay thu lại: “Cô ấy…có phải không còn ở đây nữa rồi?”





Anh không chắc chắn, cảm thấy Lâm Tử Lạp đã không còn ở đây nữa, nhưng lại cảm thấy bản thân nếu mà đi thì sẽ bỏ qua cái gì đó.





Thẩm Bồi Xuyên cũng không dám tùy tiện trả lời.





Manh mối quá ít, đuổi kịp đến đây, cũng chỉ dựa vào cuộc điện thoại kia, mấy ngày nay một chút động tĩnh cũng không có, anh có thể làm gì được đây?”





Dù sao thì cô có thể gọi điện cho Lâm Tinh Tuyệt, cũng để cho anh có chút nhanh mối.





Vù vù—-





Lúc này điện thoại di động trong túi áo Tông Triển Bạch bỗng kêu lên, anh lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, bên kia lập tức truyền tới giọng nói non nớt như tiếng chuông kêu: “Ba ơi, lúc nào ba về thế ạ?”





“Rất nhanh thôi.”





“Rất nhanh là bao lâu?” Tông Triển Bạch vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với con gái: “Rất nhanh chính là một cái chớp mắt của con, ba liền có thể xuất hiện trước mắt con.”





Cô bé thật sự chớp mắt một cái, ba sao vẫn chưa xuất hiện trước mắt cô vậy?





“Ba—-”





“Nhìn đây.”





Nhiếp ảnh gia cầm trong tay máy chụp ảnh, hướng về phía trung tâm của phòng sảnh lớn, bởi vì đây là tiệc gặp mặt hàng năm của Bạch thị, bầu chọn ra không ít quản lý ưu tú và công nhân xuất sắc, Bạch Dận Ninh cần chụp ảnh chung với bọn họ.





Lâm Tử Lạp không muốn đi góp náo nhiệt, nhưng Bạch Dận Ninh nhìn cô nói: “Cô đồng ý đi tham dự cùng tôi, lại không đứng bên cạnh tôi, đây có tính là cùng tôi đi xã giao hay không?”





Lâm Tử Lạp lại không tìm được lời phản bác, đành phải miễn cưỡng đứng bên cạnh anh.





Ken két—–





Cùng với tiếng thẻ quẹt cửa, ánh đèn thủy tinh sáng loáng khúc xạ chiếu ánh sáng vào mắt Tông Triển Bạch, anh theo bản năng híp mắt lại, tiếp tục nói chuyện với con gái: “Con đếm một hai ba, ba sắp đến rồi…”





Lúc nói chuyện tầm mắt của anh lơ đãng lướt xuống dưới lầu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK