Thẩm Bồi Xuyên vân nhìn sang phản ứng của Tô Trạm, lúc đến cửa hang anh vẫn ôm Tần Nhã, là bởi vì chỗ đó không có nền đất có thể nằm, hơn nữa đến cửa hang chắc chắn cần có người đỡ lấy Tần Nhã từ tay anh.
Với người khác, Tô Trạm nhất định sẽ không muốn, cho nên anh chủ động tiến lên.
Vào lúc này Tần Nhã không muốn để cho Tô Trạm ôm cô, anh lại sợ Tô Trạm hiểu lầm.
Tô Trạm mím môi không nói lời nào.
“Được không?” Tần Nhã nhìn Thẩm Bồi Xuyên lại nói một tiếng.
Cô đã quá yếu ớt, không có cách nào tự mình rời đi, chỉ có thể dựa vào người khác.
Lúc đi lên cô cảm nhận được Tô Trạm chăc chắn bị thương, cô không muốn nợ Tô Trạm cái gì, cho dù anh có thẳng thắn bộc lộ với cô, cô cũng chưa từng nghĩ muốn hòa hợp lại với anh.
Đối với cô mà nói, quá khứ chính là đã đi qua.
Hơn nữa, cơ thể của cô…
“Nếu anh Thẩm không muốn, vậy đặt tôi xuống, tôi sẽ tự đi.” Tần Nhã quật cường nói.
“Cậu ôm cô ấy ra ngoài đi.” Không đợi Thẩm Bồi Xuyên đáp lại, Tô Trạm đãmở miệng trước.
Thẩm Bồi Xuyên mím môi nhìn Tô Trạm một cái, biết Tô Trạm đang lo cho Tần Nhã, hơn nữa bây giờ bọn họ đều đã bị thương, anh không muốn trì hoãn thời gian, nói với những người kia: “Chỗ này giao cho anh.”
Nói xong anh ôm Tần Nhã trở về.
Tô Trạm sợ phía trước có nhánh cây ngăn trở đường, Thẩm Bồi Xuyên không dễ đi, làm Tần Nhã bị thương, anh chủ động đi phía trước gạt nhánh cây.
Tần Nhã tựa vào bả vai Thẩm Bồi Xuyên hơi híp mắt, Tô Trạm đi phía trước mặt họ, vừa vặn cô có thể nhìn thấy vết thương trên lưng anh, toàn bộ sau lưng đều là vết thương do ma sát với vách núi, có chỗ nghiêm trọng còn đang ứa máu, không có ứa máu cũng đỏ ửng một mảnh.
Cô cũng cảm thấy xao động, có chút đau lòng, nhưng không phải mềm lòng muốn quay lại.
Đời này cô sẽ không về lại bên anh.
Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Đoạn đường này không phải rất dài nhưng do đường núi khó đi, gần một giờ sau bọn họ mới đi ra khỏi núi.
Tô Trạm biết xe của Thẩm Bồi Xuyên nên đã chủ động đi mở cửa xe, thuận lợi cho anh ôm Tần Nhã lên xe.
Thẩm Bồi Xuyên vừa định đặt Tần Nhã xuống, Tô Trạm đã nói: “Chìa khóa xe đâu, tôi sẽ lái xe.”
Anh sợ Tần Nhã bài xích mình, sẽ làm lãng phí thời gian.
Thẩm Bồi Xuyên khom người đặt Tần Nhã vào chỗ ngồi phía sau xe, đưa chìa khóa xe đưa cho anh, Tô Trạm cầm chìa khóa xe đi ra phía trước, kéo cửa xe chỗ ghế lái.
Thẩm Bồi Xuyên vẫn ngồi phía sau, chăm sóc Tần Nhã, anh lấy ra hai chai nước suối, một chai đưa cho Tô Trạm: “Uống nước đi.”
Tô Trạm không nhìn về phía sau, nói: “Cho Tần Nhã đi.”
Thẩm Bồi Xuyên lại đáp lại: “Phía sau vẫn còn.”
Bọn họ ở trong động đã mệt mỏi, chắc chắn cần nước.
Tô Trạm biết phía sau mình vẫn còn nên đã nhận lấy, mở nắp ra đỏ vào miệng, một chai nước cũng chỉ là chuyện trong phút chốc, uống xong anh ném chai đi, nổ máy xe.
Phía sau Thẩm Bồi Xuyên mở nắp chai nước đưa cho Tần Nhã: “Cô cũng uống một chút.”
Tần Nhã nâng tay lên nhận lấy.
Biệt thự.
Lâm Tử Lạp dậy trễ, không biết là bởi vì mình buồn ngủ, hay là bởi vì có Tông Triển Bạch bên cạnh, ngủ rất sâu.
Lúc dậy thì Tông Triển Bạch đã đi rồi, ăn xong bữa sáng, Tông Ngôn Hi nói lông của Đôn Đôn rất bẩn, kéo vú Vu ra ngoài sân tắm cho Đôn Đôn, còn nói muốn vú Vu đưa cô bé đi mua thức ăn cho chó.
Vú Vu nói “được”.
Lâm Tử Lạp đứng ở cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn khung cảnh vú Vu đang cùng hai đứa bé tắm cho chó, miệng bất giác mỉm cười.
Cô xoay người cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho Thiệu Vân hỏi xem tình hình bên kia, không biết ai mở tivi, cô cầm điều khiển từ xa, lúc chuẩn bị tắt đi, nhìn sang chỗ tin tức, nhân vật chính trong bảng tin lại là người mà cô biết.”