Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy không biết liệu bản thân mình có vì máu chảy đến cạn kiệt mà chết đi không.





Không biết cảm xúc của mình có phải đã quá kích động rồi không, dạ dày lại cuộn trào mạnh mẽ, cô ấy che miệng, chạy về phía phòng tắm.





Bên ngoài bệnh viện, Tô Trạm đưa Lưu Phi Phi ra xe taxi: “Cô về trước đi.”





Lưu Phi Phi muốn bám lấy anh ấy, nhưng lại không dám, sợ là sẽ làm mất đi ấn tượng tốt, bởi vì sự gấp gáp của cô ta đã khiến Tô Trạm chán ghét rồi.





“Anh còn có việc gì sao?” Lưu Phi Phi nói bóng gió.





Tô Trạm khẽ ừm, nhưng không muốn nhiều lời nữa, anh ấy đóng cửa xe lại, Lưu Phi Phi có chút lo lắng, rất rõ ràng, anh ấy không đi, là vì muốn tìm Tần Nhã.





Cô ta lập tức hạ cửa kính xuống: “Anh muốn giải thích với cô Tần sao? Có cần em giúp anh nói rõ không, dù sao chúng ta cũng thực sự không có gì mà.”





Tô Trạm có vài phần không nhẫn nại: “Không cần.”





Nói xong anh ấy cho xe chạy đi.





Nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi, Tô Trạm xoay người bước vào sảnh lớn, đến chỗ hành lang vừa gặp Tần Nhã, nhưng, hành lang đã không còn bóng dáng của Tần Nhã nữa rồi, anh ấy cau mày, xoay người đi ra sảnh lớn, trước sảnh người qua người lại, không thể tìm thấy bóng dáng Tần Nhã.





Tô Trạm bất giác cảm thấy có chút mất mát.





Anh buồn bã, ngay lúc anh ấy đang có ý định từ bỏ chuẩn bị rời đi, thì Tần Nhã từ nhà vệ sinh bước ra, cô ấy đang ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, trông giống như đang bị bệnh.





Anh nhanh chóng bước đến, đỡ lấy cô ấy: “Em sao vậy?”





Tần Nhã ngẩng đầu lên, khuôn mặt trước mắt có chút mờ ảo, rất nhanh sau đó, cô ấy nhìn rõ khuôn mặt đó, không biết vì sao, sau khi nhìn rõ đó là Tô Trạm, cổ họng cô ấy bị nghẹn lại, khoang mũi như bị nhét bông, một dòng chua xót chảy qua hốc mắt, cô ấy cúi đầu xuống: “Sao lại quay lại, muốn trêu đùa tôi sao?”





Tô Trạm cũng ngang ngạnh, rõ ràng là muốn gặp cô ấy, lo lắng cô ấy xuất hiện ở bệnh viện là vì có bệnh: “Ừm.”





Tần Nhã cười, nước mắt nhanh chóng chảy ra: “Anh đến tìm tôi như vậy, không sợ bạn gái cũ của anh….không, bây giờ nên gọi là bạn gái hiện tại tâm đầu ý hợp chứ, anh không sợ cô ấy tức giận sao?”





“Cô ấy không nhỏ nhen như vậy.”





Tần Nhã ngẩng lên, ý là nói cô ấy trước đây nhỏ nhen sao?





Cô cười cay đắng, hóa ra vì quan tâm mà tức giận, là không đúng?





Phải cởi mở rộng rãi mới là yêu thực sự?





Haha.





Cô cảm giác như tư duy của mình sắp bị Tô Trạm lật đổ rồi.





“Anh đi đi, tôi không cần anh.” Tần Nhã giằng khỏi tay anh ấy.





Tô Trạm không buông: “Em bị bệnh sao? Bác sĩ nói thế nào, chỗ nào có vấn đề? Phải chữa như thế nào?”





Một loạt các câu hỏi được đưa ra, Tần Nhã ngơ ra, rất nhanh sau đó cô ấy lấy lại lý trí, ngẩng đầu lên nhìn Tô Trạm, đột nhiên bật cười: “Bác sĩ nói, tôi bị thương.” Cô ấy đặt tay lên ngực: “Biết sao lại bị thương không?”





Tô Trạm nhìn cô ấy: “Là vì anh sao?”





Tần Nhã thu lại tiếng cười: “Không, bởi vì chính tôi, trước đây tôi cảm thấy bản thân mình không hề ngốc, nhưng sau khi gặp anh, tôi phát hiện tôi đúng thật là một con ngốc, sao lại tin lời ngon tiếng ngọt của anh, nhất định sẽ đối xử tốt với tôi cả đời này, haha, anh rất giỏi, tôi tin anh rồi đó, anh lừa tôi thành công rồi đó.”





Tô Trạm lắc đầu: “Anh không nói dối, anh thực sự muốn đối tốt với em….”





“Lời này giữ lại để nói với bạn gái hiện tại của anh đi.” Tần Nhã ngắt lời anh ấy, cô ấy đã thực sự vì Tô Trạm mà tổn thương rồi, không muốn liên quan gì đến anh ấy nữa.





Cô ấy đẩy Tô Trạm ra muốn rời đi, nhưng Tô Trạm không muốn để cô ấy đi như vậy, liền nắm lấy cổ tay cô ấy: “Anh muốn nói cho em nghe.”





“Anh buông tôi ra!” Tần Nhã cố gắng giằng khỏi tay anh ấy, nhưng anh ấy nắm rất chặt, bản thân vốn không có sức, nên rõ ràng giằng co chỉ là vô ích.





Tô Trạm giành lấy đơn thuốc trong tay cô ấy, sau đó ấn cô ấy ngồi xuống ghế: “Ngồi đây đợi anh.”





Tô Trạm sợ cô ấy không nói không rằng mà rời đi, liền cảnh cáo: “Nếu em dám rời đi, em sẽ đến cửa hàng quấy rầy em đó.”





Tân Na nhìn anh ấy, bây giờ cô đến sức để tức cũng không có: “Tô Trạm, đến bao giờ anh mới chịu trưởng thành đây? Còn bé hay sao?”





Tô Trạm cười, đúng vậy, trước mặt cô gái này anh ấy luôn thấy thoải mái nhất, làm gì cũng chân thật với bản thân mình nhất, ngay cả trước đây khi ở cạnh Lưu Phi Phi, anh ấy cũng không thoải mái được như khi ở cạnh Tần Nhã.





“Đợi anh.” Tô Trạm cầm tờ đơn đi đến quầy nhận thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK