Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Triển Bạch nói, “trong lúc này đang hỗn loạn, chuyện của Cố Bắc và ông Cố vẫn chưa giải quyết xong, nếu không có anh bên cạnh thì em cũng hạn chế ra khỏi nhà, anh sợ bọn họ chó cùng rứt giậu.”





Mặc dù anh cũng sẽ theo dõi gia đình của Cố Bắc để đề phòng xảy ra cái gì đó, anh vẫn phải cho mọi việc được giải quyết hoàn toàn thì anh mới yên tâm.





Lâm Tử Lạp nói rằng cô đã hiểu ý của Tông Triển Bạch, lần này người phụ nữ Cố Huệ Nguyên kia đang chó cùng rứt giậu đấy thôi và chạy đến chỗ cô để gây chia rẽ.





Suýt chút nữa thì cô đã bị lừa, bây giờ nghĩ lại cô thấy mình thật ngốc.





Ngày hôm sau Tông Triển Bạch đến công ty, Lâm Tử Lạp quay lại biệt thự, sau khi trở về biệt thự, cô đi gặp Tần Nhã đầu tiên.





Hỏi xem cô ấy và Tô Trạm thế nào rồi.





Tần Nhã cúi đầu: “Bọn chị đã quyết định bắt đầu lại từ đầu, đáng lẽ lúc đó em nên nghe lời của chị mà nói thật với anh ấy, hóa ra nói ra cũng không khó khăn đến vậy.”





Lâm Tử Lạp vỗ vai cô ấy: “Như vậy là tốt rồi.”





“Chị và chú hai sẽ trở lại thành phố C vào ngày mai.” Tần Nhã nói.





Đây là cô ấy thương lượng với Thiệu Vân, Thiệu Vân cũng đang rất bận cửa hàng bên đó cũng cần người chăm sóc.





“Còn Tô Trạm thì sao?” Lâm Tử Lạp hỏi, hai người này vừa mới hòa thuận, bây giờ lại xa nhau sao?





“Chị nói với anh ấy rồi, việc chị trở về thành phố C, anh ấy cũng biết.” Tuy rằng bây giờ cả hai quyết định làm lại từ đầu, bởi vì lần trước hai người ở bên nhau quá nhanh, lần này hai người cần một chút khó khăn, đợi đến khi thật sự nghĩ kĩ, cô ấy sẽ cùng Tô Trạm đến gặp bà.





“Anh ấy đồng ý sao?” Lâm Tử Lạp hỏi lại.





“Ừm, anh ấy đồng ý.” Tần Nhã mím môi, bây giờ Tô Trạm rất nghe lời cô ấy, cô ấy nói gì Tô Trạm cũng đều đồng ý.





“Như vậy là tốt rồi, nếu như chị nói cho anh ấy biết sớm thì có phải đỡ khổ hơn không.”





Tần Nhã cúi đầu không nói gì, bởi vì mình không muốn đối mặt, đã làm cho mọi người lo lắng.





Buổi tối Tô Trạm qua đây và đã mua rất nhiều đồ chơi cho hai đứa nhỏ, và cũng nói với mọi người rằng anh ấy và Tần Nhã quyết định làm lại từ đầu, mặt khác anh ấy muốn cảm ơn mọi người đã quan tâm đến mình trong thời gian này.





“Anh không gọi Bồi Xuyên đến sao?” Mọi người đều có mặt, nhưng lại thiếu anh ấy, Lâm Tử Lạp nhìn Tô Trạm và hỏi.





Tô Trạm trả lời nói: “Tôi đã gọi điện cho cậu ta, cậu ta nói không rảnh, hình như bị cục trưởng Tống gọi về nhà, sếp của anh ấy thật sự rất quan tâm và yêu thích cậu ta.”





Đúng vậy, cục trưởng Tống rất yêu quý Thẩm Bồi Xuyên, nếu không thì ông cũng không muốn gả con gái mình cho anh ấy.





Gọi anh ấy về nhà, nói là công việc nhưng thực chất là cố tình để anh ấy tiếp xúc với con gái mình.





Và lần này, cục trưởng Tống cũng làm rõ ràng.





Tại bàn ăn, cục trưởng Tống bỗng nhiên nói: “Bồi Xuyên à, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, điều này chắc là cậu cũng biết đúng không?”





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Ngài đối với tôi thật sự rất tốt.”





cục trưởng Tống uống một ngụm rượu, không uống nhiều một chút ông ấy không mở lời được, không phải vợ và con gái quấy rầy ông ấy, ông ấy cũng sẽ không nói rõ ràng với Thẩm Bồi Xuyên như thế này, nhưng dù sao thì cũng vì con gái ông ấy: “Tôi không biết cậu có nhận ra không, thật ra, Nhã Hinh rất có ấn tượng tốt với cậu.”





Thẩm Bồi Xuyên sững sờ một lúc, một lúc sau anh ấy mới hiểu ra những lời của cục trưởng Tống có ý gì.





“Tôi, tôi…”





“Đừng căng thẳng quá.” cục trưởng Tống cân nhắc lại một chút rồi nói: “Cậu cũng không phải người ngoài nên cứ việc nói thẳng, tính của tôi không thích vòng vo, cậu biết tình huống của Nhã Hinh rồi đấy, con bé đã ly hôn, và tôi biết nó không xứng với cậu…”





“Không phải, tôi cũng không được tốt, ly hôn không phải là khuyết điểm.” Thẩm Bồi Xuyên vội vàng nói: “Việc ly hôn là do người đàn ông kia không chịu nổi cám dỗ, không phải lỗi của Nhã Hinh.”





cục trưởng Tống thở dài: “Cậu nói như vậy tôi rất vui.”





Thẩm Bồi Xuyên không trả lời, và bây giờ trong lòng anh ấy biết cục trưởng Tống đang muốn nói gì, trong lúc này anh ấy cảm thấy bối rối không biết nên làm gì cho đúng.





“Bồi Xuyên, cậu cũng trưởng thành rồi, cậu…cậu có suy nghĩ một chút không?” Mặt cục trưởng Tống đỏ bừng, là cấp trên của Thẩm Bồi Xuyên vậy mà ông ấy lại mở miệng bảo anh ấy lấy con gái đã ly hôn của mình, thật sự là rất xấu hổ.





“Nếu cậu cảm thấy không phù hợp thì hãy coi như tôi chưa nói gì.” cục trưởng Tống nói thêm một câu.





Chuyện này quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi Thẩm Bồi Xuyên không biết từ chối như nào thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK