“Tiện nhân mau mở cửa ra.” Người đàn bà không biết từ khi nào đã chạy tới bên cửa sổ, ra sức đập của, cố gắng đập vỡ cửa kính tóm Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp trấn tĩnh lại, đối mặt với người phụ nữ điên cuồng này, cô bình tĩnh chuyển tới trang danh bạ, nhấn 110…
Người phụ nữ nhìn thấy màn hình điện thoại của Lâm Tử Lạp nên chỉ bỏ lại một câu giận dữ: “Tôi chắc chắn không bỏ qua cho cô!”
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Lâm Tử Lạp vội vàng kết thúc cuộc gọi, khởi động xe rời đi.
Trong nhà, Trình Dục Tú đang dạy Lâm Huệ Tinh viết chữ trong phòng khách. Cô bé có năng khiếu nên trước đó không học nhà trẻ, lần đâu viết chữ cũng viết rất ngay ngắn, vừa dạy đã biết làm Trình Dục Tú rất phấn khích.
Lâm Tử Lạp vừa đi vào, bà đã vẫy tay: “Mau qua đây.”
Lâm Tử Lạp đặt chìa khóa xuống đi tới.
“Mau xem con gái con viết chữ.” Trình Dục Tú nói.
Lâm Tử Lạp khom người và nhìn thấy những chữ kim, mộc thủy, hỏa, thổ con gái viết vuông vắn, ngay ngắn rất đẹp. Cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lạp, chớp mắt sáng ngời, chờ cô khen ngợi.
Lâm Tử Lạp xoa đầu con gái, rồi đặt một nụ hôn lên trán: “Con gái mẹ giỏi nhất, thông minh nhất.”
Được Lâm Tử Lạp khen, cô bé càng thích thú học viết.
Lâm Tử Lạp kéo áo Trình Dục Tú nói nhỏ: “Mẹ vào trong với con một lát.”
Trình Dục Tú gật đầu dịu dàng nói với cô bé: “Cháu ngoan ngoãn viết, bà đi rót sinh tố cho cháu.”
Cô bé chăm chỉ viết, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp lại: “Dạ.”
Trình Dục Tú vào trong cùng Lâm Tử Lạp.
Cửa phòng đóng lại, Lâm Tử Lạp liền đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày này, lúc ra ngoài mang theo mấy người đi.”
Hôm nay người phụ nữ đó xuất hiện, chưa biết chừng ngày mai còn xuất hiện, không nhìn thấy cô, chưa biết chừng sẽ chuyển thù hận sang người con trẻ.
Vẫn nên phòng bị từ trước nếu không thì cô không yên tâm.
Trình Dục Tú không biết chuyện này nên hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lâm Tử Lạp chần chừ một lúc: “Gần đây mẹ không xem tin tức sao?”
Trình Dục Tú lắc đầu, từ khi hai đứa bé sống ở đây, tâm trí bà đều ở trên người chúng, hai đứa đi nhà trẻ, bà lại ở nhà nghiên cứu đồ ăn, đợi khi tan học làm cho chúng ăn.
Cuối tuần, còn phải đưa hai đứa đi sở thú và khu vui chơi Thủy cung, thời gian biểu rất kín và không có thời gian xem tin tức.
Nghe Lâm Tử Lạp nói vậy, bà mới cảm thấy chuyện này tám chín phần có liên quan tới thời sự nên mở điện thoại ra tìm hot search, rất nhanh sau đó, bà đã tìm thấy tin tức về phó chủ tịch thành phố kia.
Trình Dục Tú ngẩng đầu…
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Video của phó chủ tịch thành phố này là do Lâm Tinh Tuyệt đăng.”
Trình Dục Tú trừng mắt: “Là lần trước…”
Lần trước cô giáo mầm non gọi phụ huynh, bà mới biết hai đứa bé cãi nhau với người ta trong trường.
Cụ thể thì không rõ.
Lâm Tử Lạp giải thích cho bà: “Lần trước, Tiểu Nhụy mâu thuẫn với đứa bé gái, là con riêng của phó chủ tịch thành phố…”
Trình Dục Tú liền hiểu ra vấn đề, đó là con gái riêng của phó chủ tịch, vậy thì mẹ đứa bé không phải là người tình sao?
Chính vì Lâm Tinh Tuyệt đăng tải clip đó mà phó chủ tịch đó bị điều tra, bây giờ đã tra ra hành vi phạm tội, người phụ nữ đó thẹn quá hóa giận?
“Con yên tâm.” Trong lòng Trình Dục Tú có tính toán nên sẽ chuẩn bị tốt.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Phiền phức quá, mấy hôm nay đừng tới nhà trẻ nữa.”
Tới khi chuyển này được ổn thỏa, nơi nên đi đều bị bắt đi, chuyện này kết thúc hãy đi, nếu không hai đứa bé ở trong nhà trẻ cô không yên tâm.
Trình Dục Tú đồng ý: “Mẹ dạy chúng ở nhà cũng vậy.” Nói về chuyện này, Trình Dục Tú nghĩ tới Lâm Tinh Tuyệt: “Tiểu Hi sớm đã không muốn tới nhà trẻ rồi, bản thân nó mới là một đứa trẻ mà lại chê bạn trong trường ấu trĩ nhưng mà cũng tốt, không lâu nữa chúng đều vào lớp một rồi.”