Mặc dù anh là người quản lý, nhưng nhận hoạt động gì cũng phải thượng lượng với anh ấy, nếu anh ấy không muốn, giá cao hơn nữa họ cũng không nhận.
Lâm Tử Lạp không biết Lý Chiến có ý gì, mặc dù cô rất muốn mời Lý Chiến là người phát ngôn, nhưng cũng không tiện miễn cưỡng người ta, dù sao cũng quen biết nhau.
“Mua bán không được, thì còn tình cảm, nếu cậu thấy không phù hợp cũng không sao……”
“Ngoài tôi ra, cô còn có thể tìm được ai đẹp trai hơn tôi sao?” Lý Chiến ngắt lời cô.
Lâm Tử Lạp cười, sao có thể nói khoác mà không biết ngượng như thế chứ?
Đẹp trai nhưng còn trẻ quá, thiếu hơi thở điềm tĩnh trên người.
Kiểu đẹp trai này không thu hút
Càng không thu hút cô.
Đương nhiên anh ấy có nhiều người hâm mộ như thế, chắc chắn còn nhiều ưu điểm, ví dụ như đẹp trai.
“Vậy giá của cậu……” Lúc này Lâm Tử Lạp phát hiện xe đỗ ở hầm để xe của tập đoàn Vạn Việt.
Cô chỉ lo nói chuyện với Lý Chiến, không chú ý đến hướng lái xe.
Cô cúi đầu nhìn bản thân đang bị còng tay với Lý Chiến, chau mày lại: “Cậu đến đây làm gì?”
Lý Chiến rất bất lực, nhưng lời Tông Triển Bạch nói ra, anh không dám không đến.
“Tôi không cần phí phát ngôn, cô cùng tôi đi gặp một người.”
Não Lâm Tử Lạp phản ứng rất nhanh, lúc nãy anh ấy nói với Long Mập Mập là muốn đi gặp anh trai.
Nhưng lại đến tập đoàn Vạn Việt.
Lẽ nào anh trai của anh ấy làm việc ở tập đoàn Vạn Việt.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến Tông Triển Bạch, Tông Triển Bạch là con một, không có em trai.
Cô càng không nghĩ đến nhà họ Văn, con nhà họ Văn thì phải họ Văn.
Cô không hề biết Lý Chiến là nghệ danh hay tên thật là Văn Hiểu Tịch.
Lần trước Tông Triển Bạch công khai quan hệ với cô, người trong công ty cũng biết thân phận của cô, cô cùng một người đàn ông chạy đến công ty thế này, người khác sẽ nghĩ thế nào chứ?
Tông Triển Bạch sẽ nghĩ thế nào?”
Lâm Tử Lạp từ chối một cách quả quyết: “Kể cả cậu không đồng ý làm đại diện phát ngôn cho tôi thì tôi cũng không thể vào cùng với cậu được.”
Lý Chiến giơ tay nói: “Cô nghĩ cô còn sự lựa chọn khác à?”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Tôi không cần biết, dù sao đi nữa thì tôi cũng không thể vào với cậu.” Thái độ của Lâm Tử Lạp rất kiên quyết.
Lý Chiến cảm thấy bối rối. Anh cũng có bắt cô làm chuyện gì trái với lương tâm hay phạm pháp đâu, chỉ là đi gặp một người thôi mà, có cần phải cự tuyệt thế không?
“Trong này có người mà cô quen à?” Lý Chiến dò hỏi: “Có ai mà cô không muốn gặp à?”
Cô cũng quen biết anh nhưng chẳng thân lắm, cô không muốn nói về chuyện của mình cho anh.
Cô tránh ánh mắt của Lý Chiến nhìn mình nói: “Chỉ là tôi không muốn đeo còng tay xuất hiện trước mặt người khác. Họ không biết có khi còn tưởng tôi phạm tội gì.”
Lý Chiến ngây người cúi xuống nhìn chiếc còng tay trên tay mình mà hàng lông mày bất giác nhíu lại. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác tính kế.
Nhưng đã thế này rồi thì anh cũng không còn cách nào khác.
Tuy là xuất hiện trước mặt người khác như thế này có chút ngượng, thậm chí có thể khiến người ta hiểu lầm.
“Người này rất quan trọng với tôi. Cô không đi thì tôi phải làm sao?” Lý Chiến cũng thấy rất bất lực.
Anh bỗng nghĩ ra điều gì đó, nói: “Cô không muốn gặp người ta thì tôi đưa cho cô vật ngụy trang của tôi nhé.”
Nói đoạn anh đưa kính của mình cho Lâm Tử Lạp, còn bảo Long Mập Mập cầm cho Lâm Tử Lạp một chiếc khẩu trang.
Lâm Tử Lạp: “…”