Trình Dục Tú gả cho Tông Khải Phong, nói với người ngoài rằng mình chưa từng sinh con.
Một người phụ nữ chưa từng mang thai thì sao lại biết giai đoạn sau sẽ có hiện tượng chuột rút?
Trình Dục Tú sững sờ, không ngờ vú Vu lại bỗng dưng hỏi vậy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
May mà Lâm Tử Lạp phản ứng nhanh: “Là tôi nói với mẹ, khi mang thai Tiểu Nhuỵ và Tiểu Hi tôi cũng bị chuột rút.”
“Ồ.” Vú Vu cũng không nghi ngờ gì, bà vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Trình Dục Tú gắng nở nụ cười gượng gạo: “Đúng thế, là Ngôn Ngôn nói với tôi.”
Tông Triển Bạch dựa vào ghế, cụp mắt xuống che giấu nội tâm phức tạp.
Lúc này Trình Dục Tú đặt mấy món Tông Triển Bạch thích ăn tới trước mặt anh, dường như bà tự nhiên làm vậy trong vô thức.
Thức ăn đã được bê lên đầy đủ, bà ngồi xuống cạnh Lâm Huệ Tinh, gắp thức ăn cho cô bé: “Bây giờ Tiểu Nhuỵ đã có thể tự ăn được rồi, trước kia còn cần người đút cơ.”
Lâm Tử Lạp cũng cười nói: “Tiểu Nhuỵ đã lớn rồi.”
Có vẻ như được khen ngợi nên tâm trạng cô bé rất tốt: “Con sắp làm chị rồi, đương nhiên là con đã lớn, sau này con sẽ đút cho em bé ăn.”
Trình Dục Tú bị cô bé chọc cười, vừa nãy vẫn còn ghen tỵ, một lát đã bình thường lại.
“Mẹ ăn đi, mẹ ăn nhiều một chút để em bé mau lớn.” Bé con gắp tôm đã bóc vỏ mà Trình Dục Tú gắp cho mình vào bát Lâm Tử Lạp.
“Aiya, sao bà cảm thấy Tiểu Nhuỵ trưởng thành chỉ trong chốc lát thế này?” Trình Dục Tú dịu dàng xoa đầu cháu gái.
“Vì cháu sắp được làm chị đó.” Bây giờ cô bé đã hơi mong chờ em bé ra đời rồi.
Nghĩ xem em bé gọi mình là chị sẽ có cảm giác gì.
Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt, Lâm Tử Lạp phát hiện Tông Triển Bạch không hề động đũa.
“Anh sao thế?” Lâm Tử Lạp gắt thức ăn vào đĩa của anh: “Đây đều là món anh thích mà…”
Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Anh có hẹn lúc tám giờ, mọi người ăn đi.”
Nói rồi anh kéo ghế ra khỏi phòng ăn, đi lên lầu hai.
Lâm Tử Lạp nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ mới bảy giờ, cho dù có hẹn thì bây giờ cũng là giờ ăn tối, hẳn là đói rồi.
“Chắc là ba không vui, mọi người không thấy ba vẫn luôn không nói gì đó sao?” Lâm Tinh Tuyệt ngồi cạnh Tông Triển Bạch phát hiện dường như từ khi ba nghe thấy bà nội nói mẹ bị chuột rút liền không vui.
Trình Dục Tú cũng không còn muốn ăn, vốn biết Lâm Tử Lạp mang thai, bà rất vui mừng: “Có phải là mẹ ở đây…”
“Mẹ, không phải, có lẽ vẫn là vì chuyện của con tương đối khó giải quyết, thời gian này anh ấy vẫn luôn như vậy. Con đi xem anh ấy thế nào, mọi người ăn trước đi.”
Lâm Tử Lạp đứng dậy, cô mặc váy dài rộng rãi màu xanh nhạt, chân đi dép lê toàn bằng bông vải, cô bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi.
Trình Dục Tú vẫn không yên lòng, lên tiếng dặn dò: “Con đi chậm một chút.”
Lâm Tử Lạp cười với bà: “Mẹ đừng lo, không sao đâu, mọi người ăn trước đi.”
Cô đi lên lầu, vì vấn đề sức khoẻ nên cô đi rất nhẹ, gần như không có tiếng động, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng chiếu vào từ khe cửa.
Cô nhìn thấy Tông Triển Bạch ngồi bên giường, khom người, bóng lưng rộng lớn giờ phút này lại có vẻ cô đơn và hiu quạnh.
Cô chậm rãi bước tới, đứng trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh…”
Cô còn chưa nói xong thì bỗng bị anh ôm vào lòng, hai cánh tay ôm chặt vòng eo của cô, mặt anh vùi vào bụng cô.
Lâm Tử Lạp giật nảy mình, động tác của anh quá đột ngột, hai tay cô vẫn còn đang giơ lên.
“Để anh ôm một lát.” Giọng anh rất thấp, buồn buồn giống như có tâm sự.
Tay Lâm Tử Lạp chầm chậm hạ xuống, ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc anh, hơi siết lại một chút để mặt anh càng gần mình hơn.”