Hôm nay là ngày khám thai, cô ấy không phải người thực sự mang thai cho nên không đến bệnh viện, mà đến trung tâm thương mại, để chuẩn bị những vật dụng cho đứa bé mà Trình Dục Tú sắp sinh.
Nhưng Trình Dục Tú là người thực sự mang thai, cô cần đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, vừa hay hôm nay Tông Khải Phong rảnh rỗi, cho nên cô ấy không đi cùng, để lại không gian cho hai người họ.
Lúc theo dõi tim thai, có thể nghe thấy tiếng tim thai đập, thình thịch, thình thịch, thình thịch,…..
Đây là lần đầu tiên Tông Khải Phong được nghe, trong lòng không tránh khỏi có chút kích động.
Trình Dục Tú nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, khóe môi khẽ cong lên: “Có phải cảm thấy rất thần kỳ không?”
Tông Khải Phong gật đầu.
“Lần đầu tiên em được nghe cũng cảm thấy rất thần kỳ, cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu, nhớ lúc được gần năm tháng lần đầu tiên cảm nhận được chuyển động của thai nhi, em đã kích động một đêm không ngủ….”
Tông Khải Phong chớp mắt, đôi đồng tử đen để lộ ra sự ngạc nhiên: “Thai nhi ở trong bụng sẽ chuyển động sao?”
Tại sao cô không nói cho anh biết chứ?
Để anh cũng được trải nghiệm một chút?
Lúc này y tá nghe không lọt tai, nhìn Trình Dục Tú nói: “Cô cũng thật là ích kỷ mà, sao có thể không để cho ba và thai nhi được giao tiếp với nhau chứ?”
Y tá cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy chưa thấy qua bao giờ, một người sắp làm ba đến việc thai nhi chuyển động cũng không biết.
Nét mặt Trình Dục Tú lộ vẻ khó xử.
Tông Khải Phong liền nhận hết trách nhiệm vào mình: “Công việc của tôi bận quá, đã bỏ bê cô ấy…..”
“Lại bận, phải quan tâm nhiều đến vợ của mình, suy cho cùng thì anh là ba của đứa bé, cô ấy sinh con cho anh, chứ không phải cho người khác.”
“Vâng, vâng, cô nói phải.” Người đàn ông mạnh mẽ kiên quyết trên thương trường, nhưng lúc này, trước mặt y tá, lại trông giống như một đứa trẻ đã làm những điều sai trái.
Kiểm tra xong, Tông Khải Phong đỡ cô ra khỏi bệnh viện, anh bảo Trình Dục Tú đứng trước cổng đợi: “Anh đi lấy xe qua đây.”
Trình Dục Tú gật đầu.
Tông Khải Phong bước đến trước xe, nhấn nút mở khóa, đèn xe bật sáng, anh mở cửa xe, đúng lúc đang định khởi động máy, thì điện thoại trong túi reo lên, anh lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên Văn Nhàn, ánh mắt anh lấp lánh, liền ấn nút trả lời.
Giọng nói cô ấy rất nhỏ: “Hai người làm kiểm tra xong rồi sao?”
“Ừm, đang chuẩn bị về.”
“Đừng về vội.”
Tông Khải Phong cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh của em đến, bên ngoài rất lạnh, anh mang cô ấy đến khách sạn nghỉ ngơi, đợi anh trai của em về rồi, hai người hãy trở về.” Lúc này Văn Nhàn trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho anh.
Khi cô ấy đi mua sắm trở về, Văn Khuynh đã ở trong nhà rồi.
Lúc cô ấy nhìn thấy anh ấy, cô ấy suýt chút nữa nổ tung, may mắn thay, Trình Dục Tú không có ở đó, nếu không việc này chắc chắn đã bị phát hiện rồi.
“Anh biết rồi.”
Nghe thấy tiếng đầu dây bên kia trả lời Văn Nhàn mới cúp máy, may là không có vấn đề ngoài ý gì, cô ấy hít một hơi thật sâu, nhìn bụng của mình ở trong gương, thấy không có gì bất thường, mới kéo cửa phòng vệ sinh bước ra.
Cô ấy phàn nàn: “Anh đến sao không báo trước một tiếng.”
Văn Khuynh dựa vào ghế sofa, cơ thể anh ấy rắn chắc, lại cao, dù cho không nói lời nào cũng khí thế kinh người.