Lâm Tử Lạp lúc này mới phát hiện, Trình Dục Ôn không trở về cùng cô.
“Thầy ra ngoài rồi, cho nên không ở đây.” Cô vội vàng giải thích.
“Vậy sao?” Tông Triển Bạch tỏ ra không tin.
Anh hy vọng cô có thể thú nhận, anh nói bóng gió như vậy, sao cô vẫn còn muốn giấu anh?
Có phải vì không tin tưởng anh không?
Nhưng anh không thể nói ra lời chất vấn với cô, càng không cách nào làm tổn thương cô.
Anh từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi hậu viện.
Lâm Tử Lạp đứng trước cửa, cứ như vậy nhìn theo, bóng dáng anh dần chìm vào bóng tối, nhưng cô vẫn chưa thu lại ánh mắt.
Cô cũng không phải con ngốc, rõ ràng anh đã nghi ngờ về hành tung của cô.
Nhưng, cô đã hứa với Trình Dục Tú là không nói với anh.
Thân phận của anh…..
Nếu như công khai Trình Dục Tú là mẹ ruột của anh, như vậy, anh chính là con riêng.
Thân phận của anh, địa vị xã hội, có thân thế như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ nói xấu.
Lâm Tử Lạp cảm thấy, nếu như để anh tự mình chọn, e là anh thà rằng sẽ không cần đến tất cả mọi thứ ở hiện tại.
Tông Triển Bạch trở về tiền viện, đám chơi bài đã giải tán, trong sân có một bếp than lớn, Tân Na và Tô Trạm đang ngồi nướng khoai, bây giờ vẫn còn sớm, cũng không ngủ được, ở đây không có chỗ nào để giết thời gian.
Hai đứa trẻ, ngồi xổm bên bếp than, không rời mắt khỏi những củ khoai mà Tô Trạm đã vùi trong đống lửa, chớp mắt mong đợi, chúng cảm thấy rất thích thú, cũng cảm thấy hiếu kỳ, lần đầu tiên ngồi nướng khoai bên đống lửa, trước nay ở nhà đều dùng lò nướng, không được vui vẻ như vậy.
Thẩm Bồi Xuyên đứng bên cạnh, nhìn bọn họ.
“Nhìn hai đứa bé này có vẻ rất vui, xem ra tôi cũng đã làm được một chuyện tốt, có thể khiến cho con tổng giám đốc vui vẻ như vậy.” Bạch Dận Ninh nhìn người đàn ông vừa mới từ hậu viện bước tới, thấy nét mặt trầm ngâm của anh, cười nói: “Sắc mặt tổng giám đốc Tông xem ra không tốt, có phải vì không gặp được cô Lâm không?”
Tông Triển Bạch đút hai tay vào túi quần, cười nhẹ: “Tôi cứ tưởng ba hoa nhiều chuyện, là để chỉ phụ nữ.”
Ý muốn nói, Bạch Dận Ninh ba hoa nhiều chuyện như đàn bà.
Bạch Dận Ninh sững lại, cười lớn: “Mắng người không dùng lời thô tục, tổng giám đốc Tông có phải đã tu luyện đến mức hoàn hảo rồi không?
Tông Triển Bạch không muốn nhiều lời với anh ta nữa, liền gọi Thẩm Bồi Xuyên một tiếng: “Cậu theo tôi qua đây.”
Thẩm Bồi Xuyên biết anh muốn hỏi điều gì, liền vỗ vai Tô Trạm: “Cậu trông hai đứa trẻ, tôi đi một lúc.”
Bạch Dận Ninh này không biết là người như thế nào, tuy anh ta không tỏ ra ác ý, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Tô Trạm hiểu ý: “Tôi biết rồi.”
Ưu điểm lớn nhất của buổi đêm ở nông thôn chính là không khí trong lành, trời không mưa, bầu trời đầy sao, giống như một chiếc đĩa tròn lớn chứa đầy hạt ngọc, ở những thành phố lớn, không khí bị ô nhiễm, rất khó có thể nhìn thấy sao.
Theo ánh sáng từ những ngôi sao, họ đi đến tận đầu thôn.
Lần này họ không nói chuyện bên bờ sông, vì phòng trường hợp Bạch Dận Ninh sẽ nghe trộm.
Con người này tốt hay xấu, nhất thời không ai có thể biết được.
Nhưng từ những biểu hiện mà thấy, anh ta dẫn Lâm Tử Lạp đến đây, chắc chắn là có mục đích.