“Anh xem trọng bản thân mình quá rồi đấy, làm nhiều điều ác không thể miêu tả anh được, anh bỉ ổi vô liêm sỉ.” Tông Triển Bạch đứng bên cạnh Lâm Tử Lạp, nắm lấy tay cô, chậm rãi nói: “So với kẻ xấu tội ác tày trời thì kẻ bề ngoài chính nhân quân tử, nhưng thực chất là kẻ mặt dày vô liêm sỉ càng đáng ghét hơn.”
Nói xong anh kéo Lâm Tử Lạp rời đi.
Bạch Dận Ninh nhìn bóng dáng hai người xuyên qua đám đông rồi rời đi, khóe miệng nhếch lên hé ra nụ cười nhạt.
“Dận Ninh, anh đang cười gì thế?” Châu Thuần Thuần cảm thấy hình như bọn họ đang cãi nhau, nhưng lại không hiểu cho tại sao họ lại cãi nhau.
“Anh đang cười gã đàn ông ấu trĩ đó, thấy anh ta tức giận, anh rất vui.” Khiến anh ta bực mình cũng coi như báo được thù rồi, Bạch Dận Ninh quay đầu nhìn Châu Thuần Thuần rồi hỏi: “Em thấy người phụ nữ vừa rồi có đẹp không?”
Châu Thuần Thuần gật đầu: “Đẹp lắm, trong bụng cô ấy có em bé hả?”
“Đúng vậy.” Nụ cười tắt trên khuôn mặt Bạch Dận Ninh, chỉ còn lại sự thất vọng cầu mà không được.
“Bọn họ là vợ chồng sao?” Châu Thuần Thuần hỏi.
Bạch Dận Ninh ừ một tiếng.
“Vậy bây giờ chúng ta cũng là vợ chồng sao?” Châu Thuần Thuần lại hỏi.
Bạch Dận Ninh khó chịu nói phải.”
“Đi thôi.” Anh không muốn nói đến chủ đề này.
Châu Thuần Thuần rất thông minh: “Để em đẩy anh.” Cô nắm chặt vào tay cầm của xe lăn, “Chúng ta đi gặp ba em đi.”
Bạch Dận Ninh nói: “Được, nghe em.”
Châu Thuần Thuần cười, giống như đứa trẻ không toan tính, vừa ngây thơ vừa hồn nhiên.
Bạch Dận Ninh nhìn cô cười, rồi cũng cười.
Bên ngoài khách sạn, Tông Triển Bạch kéo Lâm Tử Lạp đi, giống như muốn cô tránh xa Bạch Dận Ninh, nhưng quên mất cô còn đang mang thai, anh đi rất nhanh, không có ý dừng lại, Lâm Tử Lạp hoàn hồn rồi nói: “Anh đi chậm thôi!”
Lúc này Tông Triển Bạch mới dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Lúc bốn mắt nhìn nhau lại không nói nên lời.
Qua một hồi lâu.
“Em ôm anh đi, anh sợ mình không khống chế được cơn giận của mình.” Tông Triển Bạch mở lời trước.
Nghĩ đến cảnh Bạch Dận Ninh sờ bụng của cô, trong lồng ngực của anh liền cháy lên một ngọn lửa , muốn chất vấn cô, tại sao lúc đó lại không đẩy Bạch Dận Ninh ra, từ chối anh ta, cũng không phải con của anh ta, dựa vào cái gì mà sờ chứ?”
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc là Lâm Tử Lạp còn tức giận hơn anh.
Không nhìn thấy anh thì chỉ bực bội khó chịu, vừa nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt, là cơn tức giận trong lồng ngực lại cuộn trào mãnh liệt.
“Anh còn khó chịu hơn em sao? Là em ngủ với người đàn ông khác, rồi có ảnh gửi đến trước mặt anh sao?”
“Tông Triển Bạch: “……”
“Những tấm hình đó là giả, anh không quen biết cô gái đó.” Anh vội vàng giải thích.
“Vậy sao, vậy anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì? Còn nữa sao anh lại ở đây, Ngôn Hi và Ngôn Thần đâu?” Lâm Tử Lạp nhanh chóng hỏi.
Hai ngày nay cô rất lo lắng cho bọn trẻ, sợ chúng xảy ra chuyện gì, trái tim lúc nào cũng nặng trĩu, giống như có một hòn đá đè lên vậy.
“Có người hãm hại anh, chuyện này nói ra dài lắm, về rồi anh sẽ từ từ giải thích với em, Ngôn Hi và Ngôn Thần ở nhà họ Trình, Ngôn Ngôn……”
Giọng nói của Tông Triển Bạch hạ thấp, từ tốn gọi tên cô, vốn dĩ tâm trạng đang nóng giận, dần dần ổn định lại trong tiếng gọi ‘Ngôn Ngôn’, ánh mắt anh nhìn cô còn rực cháy hơn cả cái nóng bức của mùa hè.
Không gian xung quanh giống như tĩnh lại, thậm chí cô còn quên thở, cứ đứng như thế, quên phản ứng, quên tất cả.
Anh giơ tay ôm lấy cô, khàn giọng nói: “Quãng thời gian này anh rất nhớ em.”