Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vú Vu biết Tô Trạm rất vội, những vẫn nói: “Cô ấy đang ngủ, hay đợi lát đi?”





Vú Vu không có ý gì, chỉ là thấy giờ cái thai của Lâm Tử Lạp cũng lớn rồi nên mệt chỉ muốn ngủ, giờ gọi sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.





“Cháu rất gấp!” Tô Trạm thở dài.





Vú Vu để chiếc áo trên tay xuống, lên lầu gọi Lâm Tử Lạp.





Mở cửa phòng, bà đi tới bên giường, kẽ gọi, nhưng Lâm Tử Lạp ngủ khá say, cô vẫn chưa tỉnh.





Vú Vu gọi thêm hai tiếng nữa, âm thanh to hơn đã đánh thức Lâm Tử Lạp, cô tưởng là Tông Triển Bạch đã về, mở mắt liền hỏi: “Anh ấy về rồi? Anh ấy có về cùng ai không hả vú Vu?”





Cô muốn biết có cứu được Tần Nhã không.





Vú Vu nghe rồi bối rối đáp: “Có một mình Tô Trạm đến thôi”.





“Tô Trạm?” Lâm Tử Lạp chau mày.





“Ừm, tôi thấy cậu ta khá vội, tôi bảo cô đang ngủ, cậu ta bảo tôi đánh thức cô.” Vú Vu thật thà nói.





Lâm Tử Lạp rụi nhẹ mắt, ngồi dậy, người cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi. Anh ta vội vàng tới đây chắc biết chuyện của Tần Nhã.





Cô xuống giường, đi giày, rồi hỏi hai đứa con, vú Vu nói đang ngủ, cô gật gật đầu và đi xuống lầu.





Tô Trạm lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng khách, nhìn thấy Lâm Tử Lạp xuống liền tức khắc bước tới: “Chị….”





“Chúng ta qua phòng sách nói.”





Tô Trạm kiên nhẫn đợi cô xuống dưới cùng đi.





Vừa tới phòng sách, Tô Trạm liền vội hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Tần Nhã lại bị Cố Bắc bắt đi?”





“Tôi cũng không rõ sự việc cụ thể, cậu đừng lo, Cảnh Hạo và Bồi Xuyên đang nghĩ cách rồi.” Lúc đó không nói cho cậu vì sợ cậu lo lắng rồi lại làm ra chuyện gì khó mà cứu vãn được.





“Em không lo làm sao được, Cố Bắc đâu có phải con người tốt đẹp gì!” Tô Trạm khàn giọng: “Sao mọi người lại dấu em chứ? Ngộ nhỡ cô ấy xảy ra mệnh hệ gì, em…em phải làm sao?!”.





Lâm Tử Lạp không biết an ủi anh ấy như thế nào, cô quay ra xem giờ, đã sáng bảnh mắt rồi sao không có tin tức gì, cũng không biết Tông Triển Bạch và Cố Bắc nới với nhau thế nào rồi nữa.





“Em đi tìm Cố Bắc!” Tô Trạm quả thật không làm được, không làm được gì cả, chỉ có đợi như vậy.





Dù dùng cách gì, anh ấy nhất định phải cứu Tần Nhã thoát khỏi Cố Bắc.





Lâm Tử Lạp quát: “Cậu bình tĩnh lại đi!”





Anh ấy đã nói Cố Bắc không phải là người tốt, có thể dễ dàng nói chuyện mà thả người ư?





“Em làm sao mà bình tĩnh được !” Tô Trạm thét lên, sau đó cũng thấy mình quá kích động, thật ra mọi người đều lo lắng cả.





“Xin lỗi…”





“Tôi hiểu cảm xúc của cậu, tôi gọi cho Cảnh Hạo hỏi tình hình nhé.” Lâm Tử Lạp gọi mẹ Vu, bảo bà mang hộ chiếc điện thoại của mình xuống.





Tô Trạm đưa chiếc điện thoại của mình cho cô: “Dùng của em đi.”





Anh ấy không gọi cho Tông Triển Bạch ngay lúc đầu vì sợ anh không nói cho mình, nên trực tiếp đến tìm Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp đưa tay đón lấy, Tô Trạm đã mở khóa màn hình rồi, cô tìm số điện thoại của Tông Triển Bạch rồi gọi đi.





Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên lúc này sắp đến biệt thự rồi.





Thẩm Bồi Xuyên mở xe, quay lại nhìn: “Thật ra cũng không thể trách anh, Cố Bắc nói khó nghe quá, anh không chịu nổi cũng là chuyện bình thường.”





Tông Triển Bạch dùng nhíu mày, đổi điều kiện với Cố Bắc sợ là không thể, nhìn anh kéo dài thời gian là biết anh có thể sẽ có cách khác.





Anh không thể đặt niềm tin vào Cố Bắc: “Người của anh có theo dõi anh Tứ không?”





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi gọi điện hỏi thứ.”





Khi Tông Triển Bạch nói với anh, anh gửi tin nhắn cho thuộc hạ rồi, lúc này không có ai theo anh tứkhông thì không biết.





Khi anh gọi điện, điện thoại của Tông Triển Bạch cũng rung lên, anh nhìn qua là Tô Trạm, anh nhíu mày càng chặt. Đến lúc đầu kia sắp cúp máy, anh mới nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK