Khi trở về biệt thự, Trình Dục Tú mang bánh vào bếp cắt, chia cho mỗi người một miếng nhỏ, buổi tối ăn nhiều sẽ không thoải mái.
Trình Dục Tú sợ họ ăn xong sẽ thấy ngấy, nên đã rót cho mỗi người một ly nước trái cây, bày ra bàn rồi đặt trước mặt họ.
“Nhỏ như vậy?” Lâm Huệ Tinh nhìn chằm chằm bánh ngọt trên đĩa, cảm thấy ăn không đủ no, Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu cắt đôi đưa cho cô bé một nửa.
Lâm Huệ Tinh mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
“Đợi đến lúc em béo lên, em sẽ không thể mặc quần áo đẹp nữa.”
Lâm Tinh Tuyệt cố tình trêu chọc cô bé vì cô bé thực sự sẽ tăng cân nếu ăn quá nhiều bánh vào buổi tối.
Lâm Huệ Tinh khịt mũi: “Anh xem nhà chúng ta ai béo? Ba không béo, mami không béo thì làm sao em béo lên được? Gia đình chúng ta gầy.”
Lâm Tinh Tuyệt: “…….”
Làm thế nào mà cô gái nhỏ này có thể trở nên nhanh mồm nhanh miệng, rồi còn biết bắt bẻ như vậy?
“Vậy thì em ăn đi.” Lâm Tinh Tuyệt hết cách với cô bé.
“Đương nhiên là muốn ăn rồi, không ăn hết thì để lại cho ba.” Lâm Huệ Tinh xắn một thìa bánh cho vào miệng.
Lâm Tinh Tuyệt nhìn em gái liếm thìa, liền cau mày lại: “Em ăn dính đầy nước miếng như vậy thì còn cho ai ăn được nữa?”
“Cho ba, ba sẽ không chê em đâu.” Cô gái nhỏ tràn đầy tự tin, ba sẽ không chê nước miếng của mình.
Trình Dục Tú lắc đầu và cười thầm, nghĩ rằng Lâm Huệ Tinh chính là một báu vật sống.
Lâm Tâm Ngôn nép vào sofa có chút buồn ngủ, nhìn hai đứa nhỏ ngồi trên bàn ăn đồ ăn, khóe môi không khỏi hơi cong lên.
“Con đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ sẽ chăm sóc hai đứa bé.” Trình Dục Tú thấy Lâm Tử Lạp dường như có vẻ buồn ngủ.
Lâm Tâm Ngôn gật đầu, cô không cảm thấy mệt mỏi, cơ thể cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng có chút buồn ngủ, cô đứng dậy: “Vậy con đi ngủ trước đây.”
Cô chậm rãi bước lên lầu, bật đèn lên, căn phòng lập tức sáng bừng, bó hoa bách hợp đặt trên đầu giường đã có chút héo rũ.
Nhưng cô không nỡ vứt bỏ, đưa tay chạm vào cánh hoa, vẫn còn thoang thoảng hương thơm, cô muốn hôm nào đó có thể ra ngoài mua một bó rồi cắm lại lên đó.
Một vài bông hoa trong phòng dường như vẫn còn cơ hội sống.
Cô nằm trên giường, không tắm rửa, buồn ngủ quá không muốn động đậy, cô đắp chăn xong, gối đầu lên gối, sau đó nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Ban đêm, cô nghe thấy tiếng động, cô mơ hồ mở mắt ra, trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cô nhìn thấy một bóng người đứng bên giường.
Vừa tỉnh dậy giọng có chút khàn: “Anh về rồi sao?”
Anh cởi áo vest trên người ra, bước tới: “Đánh thức em à?”
Lâm Tử Lạp ừm một tiếng, cô bị tiếng động làm cho tỉnh giấc.
Cô cầm lấy điện thoại liếc nhìn thời gian đã hơn hai giờ: “Sao về muộn như vậy.”
“Anh đi giải quyết chút chuyện, anh đi tắm đây, em ngủ trước đi.” Anh tiến đến chạm vào khuôn mặt cô đang say giấc nồng, làn da mịn màng, sờ vào thấy rất mềm mại.
Lâm Tử Lạp thấy có chút nhột, quay mặt đi, Tông Triển Bạch bật cười: “Ngủ đi.”
Anh quay người đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa cởi thắt lưng, tạo nên tiếng lách cách của kim loại cọ sát vào nhau, anh bước vào phòng tắm, bật đèn lên, một lúc sau có tiếng nước chảy truyền ra.
Lâm Tử Lạp rất buồn ngủ, cho dù có tiếng động, cô vẫn từ từ chìm vào giấc ngủ, chỉ là tấm đệm phía sau chìm trong bóng tối mờ mịt, eo bị cánh tay cường tráng quấn lấy, kèm theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, mát lạnh mềm mại. Môi áp vào gáy cô, vừa hôn vừa cắn, không đau không ngứa, Lâm Tân Nhiên lẩm bẩm nói: “Em buồn ngủ.”
“Ừm, em ngủ đi.” Môi anh không rời mà chuyển từ hôn sang cọ sát.
Lâm Tử Lạp nhíu mày, cô không thể ngủ yên khi anh cứ quấy rầy như vậy.”
“Em thật sự rất buồn ngủ.” Cô nhấn mạnh.