Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không có thời gian ở lại đây.





“Chuyện là, đợi đã.” Đột nhiên ta gọi anh đứng lại, Thẩm Bồi Xuyên quay đầu, con gái đứng dưới ánh đèn gầy gầy không co lắm, làn da cũng không trắng, nhưng đôi mắt dưới lông mày lại có hồn, đẹp như tiên nữ.





“Anh cho tôi số điện thoại, tôi nhớ được.”





Lúc này Thẩm Bồi Xuyên mới ý thức được, không phải cô không lấy điện thoại ra mà có lẽ là không có, suy nghĩ một lúc mới đọc số điện thoại cho cô, còn dặn thêm: “Thế giới này muôn màu, cũng có nhiều cám dỗ, nên đi con đường nào đều là lựa chọn của riêng mình nhưng lúc chọn lựa nhớ nghĩ kỹ.”





Anh không thân với cô gái này, điều có thể giúp cũng có hạn, đường tương lại vẫn phải do cô tự chọn vậy nên anh chỉ có thể nhắc nhở, còn đi thế nào phải xem cô.





Lúc này, một chiếc xe đi tới, anh đưa tay vẫy xe ngẩng lên nhìn cô: “Cẩn thận.”





Nói xong anh cúi người đi vào trong xe.





Tang Du đứng bên đường nhìn chiếc taxi đang lăn bánh, hét lên: “Tôi nhớ rồi.”





Cô không biết Thẩm Bồi Xuyên có nghe được không, chỉ là muốn lịch sự đáp lại anh.





Thẩm Bồi Xuyên nghe thấy nhưng không hạ cửa sổ xuống đáp lời mà nói với tài xế đi tới Vạn Việt.





Lúc này khu kinh doanh tài chính trở nên yên tĩnh, không còn căng thẳng gấp gáp như ban ngày, ban ngày người trên phố này đi bộ nhanh hơn bình thường, ban đêm dù phồn hoa thế nào cũng chỉ có ánh đèn neon sặc sỡ. Lấp lánh cô đơn trong đêm vắng bóng người.





Thẩm Bồi Xuyên trả tiền tài xế rồi đi thang máy lên tầng thượng.





Chỉ có văn phòng của Tông Triển Bạch còn sáng đèn, anh mở cửa đi vào.





Tông Triển Bạch đứng trước cửa sổ kính sát sàn, ánh sáng từ bờ đối diện chiếu tới, bao phủ một quầng sáng mờ ảo, Tô Trạm ngồi vắt chân trên sofa híp mắt như đang ngủ, thư giãn.





“Cố Bắc chắc chắn sẽ cho người điều tra điều tôi nói, anh tìm người người theo dõi anh ta, thỉnh thoảng vứt cho anh ta chút manh mối.”





Thẩm Bồi Xuyên nói rõ lúc nào nên để Cố Bắc điều tra ra, lúc nào không nên tra ra, trong lòng anh có tính toán, chủ yếu cần Cố Bắc tin Văn Khuynh tìm anh ta bắt cóc người khác, vì không muốn rước họa vào thân nên mới tìm anh ta.





Mà Trần Thanh để lại hiện trường có liên quan Văn Khuynh sẽ khiến anh ta tin chuyện này có thật.





Quan hệ giữa Văn Khuynh và Trần Thanh ai nấy đều biết, nếu như kết cục của Trần Thanh có dấu vết của Văn Khuynh, chắc chắn Cố Bắc sẽ tin Văn Khuynh đang lợi dụng mình.





Tới lúc đó, vở kịch chó cắn chó sẽ càng thêm gay cấn.





“Chuyện này giao cho tôi.” Thẩm Bồi Xuyên đã nghĩ kỹ rồi, vứt chút tin giả cho tay chân của Cố Bắc không hề khó.





Tông Triển Bạch lạnh lùng “ừm” một tiếng: “Cẩn thận một chút, đừng để anh ta phát hiện ra.”





“Hiểu rồi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Anh ngồi trên sofa nhìn bóng lưng của Tông Triển Bạch, muốn nói rồi lại thôi nên cuối cùng cũng không nói gì. Anh vốn muốn định hỏi có cần nương tay với Văn Khuynh không, dù gì người đó cũng có quan hệ với Lâm Tử Lạp.





Nhưng nghĩ tới chuyện Lâm Tử Lạp đã rời khỏi, gần như hiểu được lý do vì sao, có lẽ là không muốn làm quen hệ giữa cô và Văn Khuynh làm khó anh.





Nếu như họ đã quyết định rồi thì anh cũng không nói nhiều nữa.





“Hai người về đi.” Người đàn ông đứng trước cửa sổ lạnh lùng lên tiếng.”





Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau lên tiếng gần như cùng lúc: “Bây giờ về cũng không ngủ được, đã vượt qua khó khăn rồi, hay là cùng uống một ly?”





Say rồi dễ ngủ hơn một chút.





Suy nghĩ của họ quá rõ ràng, họ vừa nói Tông Triển Bạch đã biết, hình như cũng muốn uống say nên cũng đồng ý.





Ba người ra khỏi công ty lên xe tìm một quán bar yên tĩnh.





Gọi hai chai rượu ngoại và hoa quả.





Ánh đèn vàng hắt ra toàn bộ căn phòng riêng, và cổng điều hòa dưới trần đang từ từ thổi gió mát.





Tô Trạm rót rượu, ngẩng lên nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Là bạn bè với nhau, anh thật không có thành ý.”





Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng nhìn anh, người như Tô Trạm, anh vừa nhìn đã biết Tô Trạm định nói gì.





Không đợi Tô Trạm nói, Thẩm Bồi Xuyên đã giải thích trước: “Hai người đừng có nghĩ lung tung, cô bé đó quá nhỏ tuổi, tôi không có hứng thú, quen bạn gái nhỏ tuổi như vậy sẽ bị trời phạt đó.”





Anh vừa nói vừa nhìn Tông Triển Bạch, cố ý hỏi: “Đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK