Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 405:





Nhưng trong lòng thì nghĩ, có nói cũng không dám thừa nhận đâu.





Thùng thùng…





Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn Tông Triển Bạch: “Chắc là Tiểu Nhụy và Tiểu Hi.”





Lúc này còn có thể có ai đến được?





Mà tầng này cũng không có người ngoài vào được.





Tông Triển Bạch nhàn nhạt nói: “Vào đi.”





Cửa phòng được đẩy ra, không phải là Lâm Tinh Tuyệt hay Lâm Huệ Tinh, mà là vệ sĩ.





“Bạch tiên sinh tìm Lâm tiểu thư.”





“Bạch Dận Ninh?” Tô Trạm mở to hai mắt, người này có thuận phong nhĩ à, vừa mới nhắc đến anh ta mà anh ta đã xuất hiện rồi.





Vệ sĩ khẽ gật đầu.





Lâm Tử Lạp nghĩ đến chuyện anh ta nói muốn nghỉ ngơi ở khách sạn, hắn ta xuất hiện ở khách sạn cũng không phải chuyện lạ.





“Anh ta có nói tìm tôi có chuyện gì không?” Lâm Tử Lạp hỏi.





“Không, chỉ nói muốn gặp cô, để tôi đi thông báo.”





“Không gặp.” Lâm Tử Lạp vẫn chưa trả lời, Tông Triển Bạch đã từ chối thẳng thừng thay cô. Buổi sáng đã dùng trăm phương ngàn kế để gọi đi ăn sáng, còn để cho Diêu Thanh Thanh với Lâm Tử Lạp gặp nhau nữa.





Cái cô Diêu Thanh Thanh này tuyệt đối chẳng phải là người tốt lành gì, nhỡ xảy ra chuyện gì, anh ta chịu trách nhiệm được không?





Bây giờ còn mặt dày đến đây, còn muốn gặp người?





Không có cửa đâu.





“Đi.” Tông Triển Bạch nắm bả vai của Lâm Tử Lạp: “Chúng ta về phòng.”





Khó khăn mới rảnh rỗi được nửa ngày, dù không làm gì mà chỉ dính với cô cũng tốt.





Bạch Dận Ninh muốn gặp người?





Kiếp sau đi!





Lâm Tử Lạp nhìn lướt qua người đàn ông đang ôm mình, cái người đàn ông này, lòng chiếm hữu cực mạnh, hôm nay chắc chắn cô không ra cửa được rồi: “Anh nói với anh ta, tôi có việc, có chuyện gì lần sau gặp mặt thì nói.”





“Được.”





Vệ sĩ quay người đi ra.





Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp vừa mới đẩy cửa ra thì nghe thấy sau lưng có người gọi.





“Mẹ ơi.” Lâm Huệ Tinh đứng ở hành lang, Lâm Tử Lạp quay người lại đã nhìn thấy con gái, cô bé cười khanh khách, cầm trang giấy vẽ trên tay, chạy bước nhỏ tới.





“Mẹ, mẹ thấy con vẽ đẹp không?” Bức tranh trong tay Lâm Huệ Tinh vẽ người, đều theo kiểu trừu tượng, nhưng Lâm Tử Lạp nhìn ra được cô bé vẽ cái gì, muốn thể hiện điều gì.





Lâm Tử Lạp ngồi xổm xuống, cầm tay cô bé, nhìn cẩn thận rồi nghiêm túc đánh giá: “Tiểu Nhụy vẽ rất đẹp.”





“Thật sao?” Lâm Huệ Tinh rất hưng phấn, trẻ con đều thích được khen.





Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu: “Thật.”





Lâm Huệ Tinh càng vui vẻ hơn, chỉ vào người bên trong bức tranh: “Đây là mẹ, đây là con, đây là anh, đây…” Lúc nói đến ba, cô bé ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch một chút, rồi lại nhìn Lâm Tử Lạp: “Đây là ba.”





Cô gái bé bỏng đột nhiên nghiêm túc: “Mẹ, con có ba, về sau con sẽ là đứa trẻ có ba rồi, không còn ai nói con là con hoang nữa…”





Cô bé còn chưa nói hết đã bị Lâm Tử Lạp che miệng, kéo cô bé lại, xoa tóc cô bé: “Mỗi người đều có một cái miệng, lời từ trong miệng mỗi người cũng không giống nhau, trong miệng của một trăm người có một trăm hình dạng khác nhau của con, cho nên, Tiểu Nhụy không cần quan tâm đến người khác nói gì, con chính là con, là bảo bối trong trái tim mẹ.”





Lâm Huệ Tinh gật đầu thật mạnh, ôm lấy cổ Lâm Tử Lạp: “Mẹ, con cảm thấy bây giờ con thật hạnh phúc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK