Đạo diễn rất bình tĩnh: “Tôi không biết phải hướng dẫn cô ấy như thế nào?”
Bên dưới vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, tất cả những thành công không phải ngẫu nhiên mà có, ở sau đó đều là mồ hôi và cay đắng. Để làm sôi động bầu không khí, đạo diễn cũng đã múa một lúc. Một người đàn ông chỉ cao mét sáu, còn hơi mập vừa thực hiện một điệu nhảy đấu bò. Bước nhảy vừa mềm mại vừa nóng bỏng.
Chủ yếu là anh nắm bắt được thần thái đó, tự nhiên sẽ có sức hấp dẫn.
Chọc cho người khác cười.
Vào thời điểm đó, đạo diễn không thích vết đen của Lý Chiến đã nói: “Miệng với miệng kề sát nhau thì cũng giống như môi kề sát một miếng thịt thôi mà.” Đạo diễn cũng làm mẫu, tự đưa miệng mình gần miệng của nhiếp ảnh gia. Nhìn Lý Chiến hỏi: “Có làm sao đâu chứ? Không phải chỉ là thịt và thịt thôi à? Cứ nhắm mắt hôn xuống là xong rồi.”
Lúc đó nhiếp ảnh gia thật ngu ngốc.
Lý Chiến cũng ngốc, sờ sờ miệng, sau đó thầm nghĩ, đây là hai miếng thịt à?
Không biết có phải đã bị tẩy não hay không. Lý Chiến vẫn cho rằng mô tả của đạo diễn rất thỏa đáng. Đây là hai miếng thịt. Lúc gần với Trần Thi Hàm, anh đã nghĩ đến lời của đạo diễn liền nhắm mắt lại.
Thì đã xong rồi.
Quay được một cảnh hôn.
Thực ra thì anh cũng không biết, sau khi quay xong cảnh đó, đạo diễn đã trốn và rửa miệng bằng nước khoáng, Còn nói với nhiếp ảnh gia rằng: “Sau này ăn ít hành lá đi nhé, thật khó ngửi, buồn nôn chết tôi rồi.”
Nhiếp ảnh gia: “…”
Anh bị thiệt mà?
Lý Chiến tiếp tục bồi hồi cảm xúc, không ngờ người phụ nữ này phản ứng rất nhanh, cái nhan sắc của anh đều vô dụng.
Vô số fan nữ của anh đã hét lên vì độ đẹp trai của anh. Nhưng anh không tin, anh không thể với được một Trần Thi Hàm.
“Đúng!” Hai mắt hắn đầy tơ máu: “Anh không muốn em gả cho bất kì ai, ai cũng không được, em chỉ thuộc về anh thôi!”
Lúc này, Lý Chiến nghĩ thầm, hiện tại anh đang diễn vở kịch của một tổng tài độc đoán.
Anh kéo Trần Thi Hàm vào lòng, trìu mến nhìn vào mắt cô ta: “Anh nói nhiều như vậy, em còn không hiểu lòng anh à?””
Lần này Trần Thi Hàm không bị anh làm cho mê mẩn: “Anh đang đùa em à? Thích em ư? Không phải ý của là không muốn em lấy Tông Triển Bạch sao?”
Lý Chiến không bỏ cuộc, nhìn cô ta bằng đôi mắt đầy tổn thương. Từ từ buông cô ta ra, lùi lại hai bước, mở rộng khoảng cách với cô ta, yết hầu chuyển động xuống, khàn giọng: “Em nghĩ anh đang nói đùa, vậy thì là đang nói đùa. Hôm nay coi như anh chưa từng nói, em chưa từng nghe.”
Nói xong xoay người rời đi. Lúc nắm lấy tay nắm cửa, anh dừng bước, không quay đầu lại, trầm giọng nói: “Anh nói Tông Triển Bạch có tâm bệnh không phải để lừa em. Anh chỉ muốn tốt cho em, coi như người bảo vệ em không phải anh thì anh cũng hy vọng em được hạnh phúc.
Nếu không biết rằng em muốn lấy Tông Triển Bạch, anh sợ rằng anh không đủ can đảm để nói ra những điều trong lòng mình…
Lý Chiến lập tức bị chính mình làm cho buồn nôn, vẻ mặt của anh méo mó. Dù sao anh đang quay lưng với Trần Thi Hàm, cô ta ấy cũng không nhìn thấy. Anh tiếp tục thấy buồn nôn với mình: “Anh thực sự hi vọng em hạnh phúc, tìm được một người đàn ông tốt. Nói thật nếu em vẫn muốn lấy Tông Triển Bạch, thì ngày kết hôn anh sẽ ngăn cản em. Anh tuyệt đối không thể nhìn em nhảy vào hố lửa. Lúc đi học nghe thấy câu anh hùng không qua được ải mỹ nhân, anh rất coi thường. Mãi đến khi anh nhận ra tình cảm của mình đối với em, anh mới biết, hóa ra yêu tới mức sâu đậm. Đừng nói anh bất chấp tình cảm mà nói với em về chuyện riêng tư của Tông Triển Bạch, cho dù có để anh vì em mà bẻ gãy xương sườn thì có sao đâu?”
Phụ nữ ai cũng có cảm tính, Trần Thi Hàm cũng vậy. Lời tỏ tình đầy thâm tình của Lý Chiến khiến cô ta có chút bối rối.
“Chú ý giữ gìn sức khỏe.” Nói xong Lý Chiến mở cửa, anh cố ý di chuyển thật nhanh, không cho Trần Thi Hàm có cơ hội suy nghĩ.
Dưới những chấn động tinh thần, con người dễ làm ra những hành động mất lý trí.
Nhưng mà, thủ đoạn tinh thần của Lý Chiến đã thành công, ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, Trần Thi Hàm chạy tới, ôm lấy eo anh: “Anh, lời anh nói là thật à?”
Lý Triệt giả bộ tức giận tách tay cô ra: “Ngoại trừ trái tim méo mó của Tông Triển Bạch, những lời khác anh nói đều là giả!”
Trần Thi Hàm ôm lấy anh không buông: “Anh nói thích anh, em nghe được rồi, anh không thể hối hận, Anh còn nói với em những chuyện không bình thường trong lòng Tông Triển Bạch. Anh nhất định phải thật lòng với em, thực ra anh khá đẹp trai, chính là…” Lý Chiến: “?”
“Quên đi, dù có thế nào, cũng cảm ơn anh đã nói với em nhiều điều như vậy.”