Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trang Kha Nguyệt chấp nhận điều trị, tích cực phối hợp, bây giờ tình trạng sức khỏe cũng khá tốt, nếu sau này không tái phát thì có thể sống thêm vài năm nữa.





“Bà ấy bây giờ đã có thể lao dịch rồi, chỉ cần biểu hiện thật tốt Thẩm Bồi Xuyên sẽ giảm hình phạt cho bà ấy, lâu lắm là một năm nữa sẽ được ra ngoài.”





Lúc trước bà có thể ra ngoài chủ yếu là do bị bệnh, bây giờ bà ấy đã hồi phục nên phải quay về nhà giam.





Lâm Tử Lạp cảm thấy vui mừng, Trang Kha Nguyệt có thể sống là rất tốt rồi.





“Bà ấy còn nói muốn chăm sóc hai đứa trẻ.”





Trước đây Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hy đều do bà ấy chăm sóc, lần trước bà ấy cũng thể hiện thái độ muốn chăm sóc cho hai đứa cháu.





Cô vuốt ve cái bụng: “Bà ấy chính là mẹ của em.”





Công sinh thành không bằng công dưỡng dục.





Mấy năm nay cô và Trang Kha Nguyệt đều sống bên nhau, nếm qua biết bao nhiêu đau khổ và khóc nhọc nhưng bọn họ vẫn sống nương tựa vào nhau, không rời không bỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm.





Tông Triển Bạch nhẹ nhàng ừ một tiếng, hiểu rõ tâm trạng của cô.





Lúc sau hai người cũng không nói chuyện với nhau, có vẻ như đề cập đến Trang Kha Nguyệt nên không khí trở nên nặng nề, xe chạy đến biệt thự, trước cửa ngoại trừ chiếc xe của nhà họ ra còn đậu thêm một chiếc xe thương vụ màu đen.





Cả Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch đều biết chủ của chiếc xe này là ai.”


Xe của Bạch Dận Ninh đã tân trang lại nên tất cả mọi người nhìn một cái thì đã biết đây là xe của ai.





Lâm Tử Lạp vô thức nhìn sang Tông Triển Bạch, quả nhiên sắc mặt anh trở nên u ám nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh đang đứng bên cạnh xe.





Cô chủ động nắm tay anh: “Chúng ta cùng nhau xuống xe đi.”





Tông Triển Bạch quay đầu nhìn qua, hai người nhìn nhau trong giây lát, Lâm Tử Lạp mỉm cười với anh: “Em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta.”





“Gã ta có nghe lọt tai hay không?” Tông Triển Bạch hừ lạnh một tiếng: “Gã ta chính là keo 502.”





Phụt một tiếng, Lâm Tử Lạp cười vui vui vẻ, cảm thấy anh lời nói lúc tức giận của anh cực kỳ đáng yêu.





Cô siết chặt tay của Tông Triển Bạch, trịnh trọng nói: “Tin tưởng em.”





Tông Triển Bạch nhìn cô vài giây, cũng không nói gì hết, coi như đã ngầm đồng ý.





Anh đẩy cửa xe xuống trước rồi đi vòng qua đầu xe mở cửa xe cho cô, Lâm Tử Lạp khom người đi ra sau đó chủ động nắm tay anh.





“Bọn họ quay về rồi.” Diêu Thanh Thanh đứng sau lưng của Bạch Dận Ninh nhìn bọn họ xuống xe nói.





Bạch Dận Ninh nhìn sang, cho dù trong lòng sóng trào nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, luôn luôn nở nụ cười nhẹ: “Thanh Thanh, đẩy anh qua đó đi.”





Diêu Thanh Thanh rất nghe lời giúp anh ta qua bên đó.





“Chúng tôi đến đây để xin lỗi.” Vừa đến trước mặt bọn họ, Bạch Dận Ninh đã mở miệng nói chuyện trước.





Lâm Tử Lạp vẻ mặt tức giận nói: “Anh đúng là phải xin lỗi tôi, anh mang cho tôi phiền phức rất lớn, cũng làm cho tôi mất hết mặt mũi, bị người ta hiểu lầm là người thứ ba, loại cảm giác này cực kỳ không tốt.”





“Tôi thành thật xin lỗi…”





“Nếu anh cảm thấy có lỗi, biết là bản thân đã mang đến rắc rối cho tôi thì sau này không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Ý tứ của Lâm Tử Lạp đã rất rõ ràng, mặc dù nói chuyện hơi dứt khoát, không chừa mặt mũi cho anh ta nhưng như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.





Dù sao tất cả mọi người đều là người có gia đình, phải có trách nhiệm với gia đình và một nửa còn lại của mình.





Bạch Dận Ninh cũng đã kết hôn rồi, anh ta nên đối xử tốt với vợ của mình, trong lòng không nên có ý nghĩ khác.





Cô không thích Bạch Dận Ninh như vậy .





Lúc Lâm Tử Lạp từ chối cuộc gọi thì anh ta đã biết cô nhất định đã rất tức giận: “Tôi đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo, tôi và Thanh Thanh đến đây để xin lỗi chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại hôm nay.”





Lâm Tử Lạp thái độ dứt khoát: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người rồi, chuyện hôm nay cũng là một hồi chuông cảnh báo, chúng ta đều đã kết hôn rồi, đều có gia đình riêng hết rồi, vì một nửa còn lại của chúng ta mà vạch rõ giới hạn đi.”





Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch, vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng: “Chúng ta vào thôi.”





Tông Triển Bạch ôm eo của cô, yêu chiều nói: “Anh nghe em.”





“Chờ một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK