Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng tôi gặp nhau là duyên phận.” Không phải sắp xếp gì, càng không phải ai đó vì muốn chuộc tội mà đưa anh tới bên Lâm Tử Lạp.





Anh thấy đó là một sự tổn thương, tổn thương tới trái tim và con người Lâm Tử Lạp, là con cờ chuộc tội thay mẹ. Còn đối với anh, đó là sự sỉ nhục tình cảm của anh.





Trong nhận thức của anh, tình cảm của anh và Lâm Tử Lạp đơn thuần không bị bất cứ ai, bất cứ điều gì cản trở, anh thích cô, chỉ đơn giản như vậy.





Thiệu Vân mím mối cười như thể nhận ra lời mình nói không dễ nghe cho lắm, không có ai thích bị sắp đặt: “Vậy tôi đi đây.”





Tông Triển Bạch ừm nhẹ.





Sau khi Thiệu Vân đi, anh liền tìm một chỗ ngồi. Một giờ kém liền nhận được điện thoại của Tông Ngôn Thần, kêu mấy tiếng rồi bị ngắt.





Đây là giao hẹn giữa anh và con trai, sau khi Lâm Tử Lạp ngủ, con trai sẽ gọi cho anh. Anh nhìn đồng hồ chau mày, giờ này mới ngủ?





Anh không có thời gian nghĩ tới chuyện này quá lây mà dùng thẻ Thiệu Vân đưa, vào trong khu chung cư một cách thuận lợi, tìm được căn phòng Lâm Tử Lạp ở, cửa không đóng chặt, vừa đẩy nhẹ đã mở. Tông Ngôn Thần mặc bộ đồ ngủ mùa hè, chân đi đôi dép lê, đứng trước phòng khách, trong phòng không bật đèn, rèm cửa không kéo xuống, có ánh sáng bên ngoài hắt vào, đủ để nhìn rõ nội thất bên trong.





Tông Ngôn Thần lấy đôi dép lê cho anh, dặn ba: “Ba khẽ thôi.”





“Bình thường mami cũng ngủ muộn như vậy sao?” Anh đi đôi dép lê, nhỏ tiếng nói.





Tông Ngôn Thần gật đầu nói khẽ: “Gần như vậy, nhưng ngủ cũng muộn, có lúc vì công việc, có lúc…con cũng không biết tại sao mami không ngủ được, tóm lại hầu như qua mười hai giờ mới ngủ.”





Nói xong, anh đi về phía phòng Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng nói: “Mami ngủ phòng này.”





Tông Triển Bạch đứng trước cửa xoa đầu con trai: “Cảm ơn con.”





“Không cần cảm ơn, con đi ngủ đây.” Cậu bé ngáp một hơi, buồn ngủ quá, cậu cũng chưa từng ngủ muộn như vậy, vì tình cảm vợ chồng ba mẹ, cậu cũng đã tận lực rồi.





Cậu ở phòng đối diện Lâm Tử Lạp, mấy bước chân là tới, vừa vào phòng đã đóng cửa lại.





Giờ này, cho dù là phố lớn nhộn nhịp hay chung cư đông người cũng đã yên ắng cả, gột rửa hết ồn ã ban ngày, chỉ còn lại im lặng.





Tông Triển Bạch nhẹ đẩy cửa. Trong phòng không sáng đèn, rèm cửa màu trắng kéo nửa chừng, điều hòa không bật chỉ mở cửa sổ, gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua rèm cửa. Anh nhẹ nhàng bước vào.





Căn phòng không lớn lắm, kê một cái giường đôi ở giữa, trong ánh đèn mờ ảo, một người phụ nữ nhỏ bé nằm trên giường, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, không đắp chăn để lộ ra làn da trắng nổi bật trong màn đêm.





Anh đi tới bên giường, đi rất nhẹ nên người phụ nữ nằm trên giường không phát hiện ra. Cô nằm nghiêng vùi đầu trong gối, tóc rối che đi nửa mặt, anh lấy tay bới tóc giúp cô, nửa khuôn mặt lộ ra, đường nét rất tinh tế, nhỏ nhắn.





Hai tháng không gặp, cô không mập lên chút nào, mà hình như còn gầy đi, khiến anh rất đau lòng.





Anh nghĩ, nếu như thời gian kéo dài ra một chút, cứ yên lặng như vậy ngồi ngắm nhìn cô cả đời.





Anh cúi người hôn lên trán cô, mùi hương đặc biệt trên người cô phảng phất trong từng hơi thở của anh khiến anh say đắm, khiến anh điên dại, môi anh không ngừng lướt qua làn da cô.





Vậy mà người phụ nữ nằm trên giường lại chau mày đau khổ, cô nằm mơ, trong mơ cô bị bỏ lại ở một thế giới không bóng người, xung quanh không có gì cả, chỉ toàn bóng tối, tiếng gầm thét văng vẳng, tiếng thét lớn như quái thú, tới gần cô từng chút từng chút một, cuối cùng đẩy cô xuống đất. Cô nhìn thấy cái miệng lớn đầy máu nên bật dậy, cô vô cùng sợ hãi, cô muốn hét lên muốn kêu, nhưng cô họng lại nghẹn lại khiến cô không thét nổi, cơ thể cũng không cử động được, cô cố dùng hết sức nhưng cũng không thể vùng vẫy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK