Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ Tông Khải Phong không định nói với anh ý của mình, nhưng giờ Tông Triển Bạch cũng nghi ngờ, cũng xem như là một cơ hội, bởi ông không biết phải nói như thế nào.





“Con muốn biết điều gì, chi bằng hỏi ba.” Tông Khải Phong ngồi trên sofa, liếc nhìn Trình Dục Ôn ra hiệu ông ngồi xuống.





Trình Dục Ôn nhìn Tông Triển Bạch, ngập ngừng không nói gì.





Nhìn dáng vẻ của Tông Khải Phong, chắc định nói với Tông Triển Bạch một số chuyện, có lẽ Tông Khải Phong nói thì hợp hơn, ông nên yên lặng ngồi một bên.





“Con cho người đi điều tra, có lẽ là nghi ngờ, hoặc đã biết được một số chuyện rồi.” Tông Khải Phong không đợi anh trả lời: “Ba và Văn Nhàn tôn trọng lẫn nhau, chỉ là không có tình cảm vợ chồng, trong lòng bà ấy có tính toán, ba không muốn ép buộc bà ấy là của mình, bà ấy thấy có lỗi với ba…”





“Sau này bà ấy đưa Trình Dục Tú đến bên cạnh ba.” Nói tới Trình Dục Tú, giọng Tông Khải Phong có chút ngập ngừng, dường như đang nghĩ tới chuyện trước kia.





Tông Triển Bạch im lặng, bỗng chốc trở nên chua xót, anh chầm chậm quay lại lạnh lùng nhìn Tông Khải Phong.





“Ba biết, giờ nói với con là không công bằng, giấu con từ đầu để cho con hiểu lầm, oán trách…”





U u–





Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cắt ngang lời Tông Khải Phong.





Tông Khải Phong đứng bất động, điện thoại không ngừng rung, ông vẫn không bắt máy.





Rầm!





Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, là Thẩm Bồi Xuyên, mấy vệ sĩ gọi Tông Triển Bạch mà không ai bắt máy nên đành gọi Thẩm Bồi Xuyên.





Anh đứng ở cửa, sắc mặt nghiêm trọng: “Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.”





Tất cả những ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía anh.





“Vừa rồi vệ sĩ gọi điện tới, bọn họ gặp chuyện rồi… hiện giờ đang ở trong bệnh viện…”





Chỉ thấy một bóng đen vụt qua, mái tóc đen bị gió thổi bay, Tông Triển Bạch đã biến mất ngay trước mắt.





Thẩm Bồi Xuyên nhận ra liền quay người đuổi theo.





“Chúng ta cũng đi.” Tông Khải Phong cũng nhanh chóng theo sau.





Tông Triển Bạch lái xe, Thẩm Bồi Xuyên ngồi ở ghế phụ, tay anh nắm chặt dây an toàn, giữa thanh thiên bạch nhật, đúng vào giờ cao điểm mà anh lại phóng cả trăm dặm trong thành phố.





Anh thầm nghĩ có khi nào bọn họ chưa tới bệnh viện đã chết trước trên đường rồi không?





“Cậu lái nhanh như vậy nguy hiểm lắm…”





Kít —





Anh còn chưa nói xong thì đột nhiên xe phanh gấp, anh dường như ngửi thấy mùi khét của lốp xe mài trên đất qua cửa kính xe.





Tim Thẩm Bồi Xuyên đập liên hồi, không dám nhìn phía trước, suýt thì đụng xe mấy lần, khiến anh mất hồn mất vía.





Sau một chặng đường chỉ dài mười mấy phút, Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy dài như cả nửa thế kỉ, quá kịch tính, hơn bất kì trò chơi mạo hiểm nào.





Xe dừng trước cửa bệnh viện, Tông Triển Bạch xuống xe, một người bảo vệ tới nói: “Không được đỗ xe ở đây.”





Thẩm Bồi Xuyên đưa khóa cho bảo vệ sau đó vội vàng đuổi theo.





Khi được cứu ra Lâm Tử Lạp đã hôn mê, Trình Dục Tú thì được đưa vào phòng cấp cứu.





Cả hai đứa trẻ đều không bị thương, nhưng Lâm Huệ Tinh lại quá sợ hãi, cả người run lên, rúc đầu vào lòng má Vu.





Nhìn thấy có người đi trên hành lang, cô bé đang cố gắng kìm nén nỗi sợ bỗng khóc toáng lên, khu vực chờ vốn đang yên tĩnh lập tức bị tiếng khóc làm nhiễu loạn.





Tông Triển Bạch ôm lấy cô bé, để đầu bé dựa vào mình, dịu dàng an ủi: “Tiểu Hi đừng sợ, papa ở đây rồi.” Anh vừa nói vừa nhìn vệ sĩ bên cạnh, ánh mắt vô cùng sắc lạnh: “Cô ấy đâu?”





“Ở phòng hồi sức, bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là…”





Nói tới đây, anh cũng thả một chút, kéo Lâm Tinh Tuyệt đang làm vẻ bình tĩnh như người lớn vào lòng mình.





Thật quá may mắn, hai đứa đều bình an vô sự.





Giọng anh hơi nghẹn lại: “Đi, chúng ta đi gặp mẹ của con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK