Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đi vào đã nhìn thấy hai đứa bé đang treo pháo hoa, cá… những vật trang trí tượng trưng cho năm mới, chúng cảm thấy vui nên rất phấn khích.





Tông Khải Phong và Trình Dục Tú sợ chúng không cẩn thận sẽ ngã.





Vú Vu tới cầm áo giúp anh.





“Cô ấy đâu?” Tông Triển Bạch hỏi.





“Trong phòng.” Vú Vu đáp.





“Ngủ cả một buổi chiều?” Tông Triển Bạch lại hỏi.





Vú Vu lắc đầu: “Đi dạo phố.” Bà khoe: “Còn mua đồ cho tôi nữa, tôi chưa từng thấy cô gái nào tốt như vậy.”





Nói tới cuối, cổ họng vú Vu nghẹn lại.





Cả đời này bà không kết hôn, không con cai, mặc dù Tông Triển Bạch đối với bà không tệ, cho bà rất nhiều tiền nhưng trước giờ chưa từng có người mua đồ cho bà.





Tông Triển Bạch vỗ vai bà: “Tôi lên xem xem.”





Vú Vu cười tươi rói: “Mau lên trên đi.”





Trên lầu, Lâm Tử Lạp ngồi cạnh cửa sổ, ôm chiếc gối vuông, hai tay chống cằm ngắm tuyết rơi.





Ngay cả khi cửa phòng bị mở ra cũng không biết.





Tông Triển Bạch đi tới đặt tay lên vai cô: “Đang nghĩ gì vậy?”





Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, lúc này Tông Triển Bạch nhìn thấy mắt cô hơi đó nên đưa tay vuốt ve má cô: “Sao vậy?”





“Em nhớ mẹ rồi.” Lâm Tử Lạp ôm lấy eo anh, thực ra cô muốn về nhà họ Lâm thăm mẹ nhưng lại sợ sẽ cãi nhau.





Hai mẹ con vẫn luôn đón Tết với nhau nhưng đây là lần đầu tiên họ không ở cùng nhau, trong lòng cô rất khó chịu.





“Hay là anh đón mẹ qua đây?” Tông Triển Bạch hỏi thử.





Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Bỏ đi, em sợ chúng em lại tranh chấp, thực ra em chỉ không hiểu, Lâm Viên Trung ích kỷ như vậy, mẹ nên hiểu mới phải.”





“Đừng nghĩ nữa, có cần thay đồ không, lát nữa chúng ta đi ăn tất niên.” Tông Triển Bạch cố ý thay đổi sự chú ý của cô.





“Đúng rồi, em mua quần áo cho anh, anh thử xem có mặc được không.” Cô bỏ Tông Triển Bạch ra đi xuống đi dép, mở chiếc túi trên giường và lấy đồ ra: “Em thấy rất hợp với anh nên mua.”





Quần áo của Tông Triển Bạch đều đặt ở nước ngoài, một năm bốn mùa anh không cần ra tiệm mua đồ, ở đó có số đo của anh, mỗi mùa đều đưa đồ tới.





Anh đi tới, Lâm Tử Lạp rất vui vẻ: “Anh thử xem được không?”





Tông Triển Bạch rất nể mặt ừ một tiếng.





Lâm Tử Lạp cởi áo anh đang mặc ra rồi khoác chiếc cô mua lên, rất vừa vặn, thật ra cô cũng không rõ Tông Triển Bạch mặc size gì nhưng là một nhà thiết kế, cô rất nhạy cảm với số đo cơ thể người nên vừa nhìn chiều và cân nặng liền có thể biết được size nào phù hợp.





Cô giúp anh bẻ lại cổ áo, vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo, cô phồng má lên nói: “Đến em cũng không nỡ mua đồ đắt như vậy cho mình.”





Trước đây, cô chỉ muốn tiết kiệm tiền cho hai đứa bé, đây là lần đầu tiên cô vung tay quá trán, mà còn vung cho người đàn ông này nhiều nhất.





Tông Triển Bạch khẽ cười: “Vậy có phải em yêu anh hơn yêu bản thân không?”





Bản thân không nỡ mà lại mua cho anh?





Lâm Tử Lạp nhếch miệng: “Em hối hận rồi, ngày mai em mang đi trả.”





Tông Triển Bạch: “….”





“Không được trả.”





Anh thích chiếc áo này không phải vì nó đắt tiền mà bởi Lâm Tử Lạp chọn cho anh, cho dù là đồ lề đường, anh cũng mặc.





Lâm Tử Lạp cất áo vào trong túi rồi nói: “Anh không cho cũng vô dụng.”





Anh chau mày, khóe mắt lấp lánh: “Vậy sao?”





“Phải…không, không phải…” Đối diện với khuôn mặt như cười mà cũng không cười của Tông Triển Bạch, cô lập tức nói chữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK