Nhưng Lâm Tử Lạp lại không nói gì, vừa nãy cô đã cảm ơn anh ta rồi, hơn nữa, như anh ta vừa nói, giữa đường gặp chuyện bất bình, chỉ cần có chút lòng tốt thì cũng giơ tay ra giúp đỡ.
Thế nên cô không cảm thấy còn có gì để nói nữa.
Thiệu Vân nhìn ánh mắt Cố Bắc nhìn Lâm Tử Lạp, thì đứng chắn tầm nhìn của anh ta, đánh giá Cố Bắc một lượt từ trên xuống dưới, rồi lạnh giọng nói: “Nếu cậu không cần thì tôi giữ lại?”
Cố Bắc rất muốn đập thẳng mấy tờ tiền vào mặt Thiệu Vân.
Dám làm hỏng chuyện tốt của anh ta.
Thiệu Vân vờ như không nhìn thấy khuôn mặt đang nén giận của anh ta, cất tiền lại vào cặp da, đi tới bên cạnh xe và mở cửa giúp cho Lâm Tử Lạp, nói: “Lên xe đi.”
Lâm Tử Lạp nghiêng người ngồi vào bên trong, đợi đến khi Thiệu Vân lên xe thì Lâm Tử Lạp mới hỏi: “Chú không thích người vừa nãy à?”
Nếu không thì Thiệu Vân đã không đưa tiền cho anh ta. Phải nói lời cảm ơn thì mới tỏ được thành ý.
Phải nói lời cảm ơn thì mới tỏ được thành ý.
Thiệu Vân không che giấu, ừ một tiếng: “Cháu có để ý cách ăn mặc của anh ta không?”
Lâm Tử Lạp lắc độ, lúc đó cô quá sợ hãi, đâu còn tâm trí để để ý xem người ta đang ăn mặc thế nào.
“Cả người anh ta đều là đồ hiệu, ít nhất thì cũng mấy vạn, đồng hồ bên cổ tay trái của anh ta cũng phải trên 500 vạn, cô nghĩ anh ta có phải là hạng bình thường không?” Thiệu Vân quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lạp.
Đúng là Lâm Tử Lạp không hề chú ý tới, nhưng chẳng lẽ cứ là người có tiền thì là người xấu hay sao?
“Chú quan sát cũng kỹ thật đấy.”
“Do cháu vẫn chưa bình tâm đấy.” Thiệu Vân giải thích: “Cháu không nhìn gì anh ta nhưng anh ta thì muốn tiếp cận cháu đấy.”
Lâm Tử Lạp: “….”
“Chú nghĩ nhiều rồi.” Cô là một phụ nữ đang có thai, nếu giống như lời Thiệu Vân nói, anh ta là một người có tiền, người có tiền như thế thì còn loại phụ nữ nào chưa từng gặp qua chứ?
“Cháu đúng là không có mắt nhìn người, chú nói cháu biết này, càng là những công tử có tiền thì càng thích chơi những trò khác người, bày trò anh hùng cứu mỹ nữ gì đó rồi tiếp cận phụ nữ…”
Lâm Tử Lạp không nhịn được mà bật cười, cô cảm thấy Viên Thiệu tưởng tượng quá xa xôi rồi.
Lại còn anh hùng cứu mỹ nhân!
Cô không thiển cận đến mức tự coi mình đẹp, cô cúi đầu sờ bụng, cô sắp đã là mẹ của ba đứa con rồi.
“Chú nói nghiêm túc với cháu, về sau cháu phải cẩn thận một chút, nếu không thì chú tìm cho cháu một vệ sĩ nào đó thân thủ tốt một chút để đi cùng cháu nhé, để sau này khỏi phải gặp những chuyện lộn xộn như hôm nay.” Thiệu Vân nghiêm túc nói với cô.
Lâm Tử Lạp thôi không cười nữa, cô biết là Thiệu Vân quan tâm cô: “Cháu sẽ cẩn thận.”
“Những người có tiền ở thành phố này chú đều đã gặp qua rồi, còn những người chú chưa từng gặp thì cũng không biết là nhà giàu mới nổi từ đâu tới.” Thiệu Vân nói.
“Chú không phải người thành phố C à?” Lâm Tử Lạp chau mày, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, cô cũng mới nhận được mấy tấm ảnh thì lại xảy ra chuyện kia, thật là trùng hợp, hay là…
Nếu như Thiệu Vân không nói ông ấy không phải là người của thành phố C thì cô đã không nghĩ nhiều, nhưng Thiệu Vân lại nói mình không phải là người ở đây làm cho cô nảy sinh nghi ngờ.
Lẽ nào là người có liên quan gì với Tông Triển Bạch hay sao? Đã phát hiện ra sự tồn tại của cô, nên cố tình đến gây phiền phức cho cô?
“Chú không chắc, nhưng những người có máu mặt ở thành phố C thành chú đều biết cả, cháu nghĩ chú sống ở thành phố C này bao nhiêu năm như thế là vô ích hay sao? Tập đoàn JK dù sao cũng là một tập đoàn lớn, chú dù gì thì cũng là ông chủ trên danh nghĩa, có ai mà chú chưa từng gặp à?”
Lâm Tử Lạp không có lòng dạ nào để nói đùa với Thiệu Vân, sau khi xem xong những bức hình kia, cô luôn sợ Tông Triển Bạch gặp phải phiền phức gì, mà hai đứa trẻ thì vẫn còn ở bên cạnh anh ta.
“Chú hai à, chú giúp cháu một chuyện.”
“Cháu cần gì thì cứ nói đi, có chuyện gì mà chú không giúp được chứ? Chúng ta có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ cháu uổng công gọi hai tiếng chú hai rồi ư?” Thiệu Vân giả vờ tức giận, ông không muốn quá giữ khoảng cách với Lâm Tử Lạp, cô không chấp nhận tập đoàn JK, cũng không tiêu một đồng nào của JK, có thể thấy trong lòng cô vẫn còn khúc mắc trong lòng với Văn Nhàn và Trang Tử Ý.
Thực ra trong lòng Lâm Tử Lạp không thấy có vướng mắc gì, chỉ là cô muốn độc lập.
Từ nhỏ cô đã tập thành thói quen, khi còn nhỏ cô không có ai để nương tựa, cho dù khổ sở thể nào thì cô cũng tự mình gánh vác.