Tân Na ngây người một chút: “Cái đó, em…”
“Em nghe thấy anh nói chuyện?” Sắc mặt Tô Trạm hơi trầm lại, chuyện cũ của mình, anh ta không muốn người khác biết.
Tân Na vốn muốn nói gì, cô không phải cố ý nghe, nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Tô Trạm, cô lập tức kinh sợ, cô sợ Tô Trạm tức giận: “Em vừa mới trở về, hai người nói gì cơ? Bà nội cố ý bảo em đi, nói chuyện về em sao?”
Sắc mặt Tô Trạm hòa hoãn một ít: “Ừ, nói là phải đối xử tốt với em, đúng rồi, sao em lại không mua đồ về?”
“Em đi ra ngoài gấp quá, không mang theo gì cả, lại không mang tiền.” Tân Na không nhìn vào ánh mắt anh ta, còn đang vì mấy câu nói vừa nãy cảm thấy bất an và xấu hổ.
Nhưng Tô Trạm lại cảm thấy hơi có lỗi, hơi cong môi, lấy trong túi ra chiếc ví đưa cho cô: “Cầm lấy.”
Tân Na ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đưa em vài ba trăm là được rồi, không cần đưa ví cho em.”
Tô Trạm cầm tay cô, đặt ví tiền vào: “Chúng ta là vợ chồng, của anh cũng là của em.”
Tân Na nhìn anh, ngón tay không tự chủ được cong lên.
Tô Trạm cười: “Như vậy đã cảm động? Anh còn chưa đưa hết toàn bộ gia sản cho em mà, em đúng là dễ dụ.”
Tân Na trừng mắt nhìn anh: “Em đi đây.”
“Ừm.”
Tô Trạm nhìn cô rời đi, đóng cửa lại xoay người vào phòng bệnh, lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, anh ta lấy điện thoại di động ra, màn hình hiện lên tên của Thẩm Bồi Xuyên, anh nhận lấy, không đợi Thẩm Bồi Xuyên nói, Tô Trạm đã hỏi trước: “Tên súc sinh kia chết chưa?”
“Có lẽ là không chết được, còn đang trong phòng phẫu thuật, bà nội thế nào rồi?” Thẩm Bồi Xuyên gọi cuộc điện thoại này chủ yếu là hỏi tình hình bà cụ có nguy hiểm hay không.
Tô Trạm kéo ghế cạnh mép giường, ngồi xuống: “Không sao, chỉ là một chút vết thương ngoài da, bác sĩ nói ở đây quan sát một đêm là về được.”
“Ừm.” Thẩm Bồi Xuyên nói xong cũng không cúp điện thoại, muốn nói gì lại thôi.
“Cậu muốn nói cái gì cứ nói đi, sao lại cứ ngập ngừng thế?”
“Cái đó, cuộc điện thoại này là chị dâu bảo tôi gọi tới.” Suy nghĩ một chút, Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy vẫn nên nói cho Tô Trạm: “Có lẽ chị dâu cảm thấy chuyện này là bởi vì cô ấy, sợ bà cụ xảy ra chuyện, nên mới bảo tôi gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm tình hình.”
Tô Trạm đều hiểu, chuyện này không mấy quan hệ với Lâm Tử Lạp.
Bà cụ sẽ xuất hiện là bất ngờ, bị Hà Thụy Trạch bắt cũng là bất ngờ, hơn nữa, Lâm Tử Lạp cũng vì đổi cho bà cụ mà suýt chút nữa nguy hiểm.
“Chuyện này không có liên quan đến cô ấy, trong lòng tôi hiểu rõ.”
“Vậy thì tốt, đợi tôi xử lý xong chuyện bên này, sẽ đến thăm bà nội…”
“Không cần, mọi người cũng đã mệt mỏi một đêm, có thời gian cậu cứ ngủ một giấc đi, ngày mai chúng tôi sẽ rời đi, cũng cuối năm rồi, cậu cũng đã rời đi lâu như vậy, đơn vị cũng cần trở về để giao phó.”
Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tô Trạm cúp điện thoại bỏ vào trong túi, bà cụ nhìn anh hỏi: “Ai gọi điện thoại cho cháu vậy?”
“Thẩm Bồi Xuyên, gọi điện thoại tới hỏi tình hình của bà, con đã nói với cậu ấy bà không sao rồi.” Tô Trạm kéo chăn cho bà cụ: “Chuyện trước kia đều đã qua rồi, chuyện ba mẹ cháu bà đừng nói với Tân Na.”
“Con bé cũng đâu phải người ngoài.” Bà cụ cảm thấy không cần phải giấu giếm.
“Cháu sợ mất mặt, cháu không muốn cô ấy biết.” Sắc mặt của Tô Trạm không mấy tốt.
Chỉ cần nhắc tới chuyện trước kia, anh ta sẽ như vậy.
Bà cụ cũng không cảm thấy đây là một chuyện làm người ta mất mặt, cũng không phải là lỗi của anh: “Sao vậy, cháu định lừa gạt cả đời? Nó là vợ của cháu, là người sống cùng cháu cả đời, cháu phải tin tưởng nó, dù con bé có tin cháu hay không, cháu cũng phải có thái độ của mình, hôn nhân, điều đáng sợ nhất là gì? Là không tin tưởng.”
Bà cụ đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn rất rõ ràng, sống lâu, nhìn mọi chuyện cũng thông suốt.
“Để sau nói, chờ cháu chuẩn bị xong.” Tô Trạm không muốn nói chuyện này nữa, cố ý đổi chủ đề: “Bà có mệt không, nghỉ ngơi một chút.”