Lâm Tử Lạp thực sự rất đói, bụng còn phát ra tiếng kêu.
Cô ngồi xuống bàn ăn ăn, còn anh lấy điện thoại gọi điện cho Quan Kình.
Quan Kình lúc này đang ở phòng hội nghị, Tông Triển Bạch đang họp.
Đột nhiên điện thoại anh reo lên, cắt ngang lời nói của Tông Triển Bạch.
Anh lạnh lùng nhìn qua đó.”
Quan Kình run lẩy bẩy, thấy hoang mang trong lòng, ai lại gọi điện cho anh vào lúc này chứ, anh lấy điện thoại ra trong ánh mắt sắc của Tông Triển Bạch, nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, cảm thấy nhẹ nhõm.
Phía dưới có hơn một trăm người quản lý điều hành, đều đổ dồn ánh mắt về phía Quan Kình, công ty có quy định, trong thời gian họp nhất định phải để điện thoại ở chế độ im lặng.
Quan Kình thẳng lưng, nghe máy.
Lâm Tử Lạp nuốt miếng thức ăn trong miệng, nói vào điện thoại: “Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?”
Quan Kình nhất thời không nhớ ra, cô ấy bảo anh điều tra chuyện gì?
Lâm Tử Lạp bỏ đũa xuống: “Tôi bảo anh điều tra tất cả công ty giải trí của Lý Chiến, anh quên rồi sao, hay vẫn chưa điều tra?”
Quan Kình bỗng hiểu ra, là cuộc gọi của Lâm Tử Lạp, anh cũng không tiện nghe máy trước mặt quản lý điều hành công ty, chiếm thời gian họp.
Anh nhìn Tông Triển Bạch, giơ màn hình điện thoại cho anh nhìn.
Quan Kình lưu tên danh bạ của Lâm Tử Lạp là ‘vợ của tổng giám đốc’
Tông Triển Bạch chau mày, không trách mắng anh, bảo anh đi nghe máy.
Quan Kình cười nói: “Được thôi.” Truy cập truyen.one nằm ngay mặt tiền đọc bản chuẩn khích lệ nhóm nhé cả nhà!
Không đợi câu trả lời của Quan Kình, Lâm Tử Lạp hơi mất kiên nhẫn: “Anh rất bận sao?”
“Không bận, không bận.” Quan Kình đóng cửa phòng họp.
Tìm nơi yên tĩnh không có người: “Lần trước cô tắt máy nhanh quá, tôi không kịp nói, Lý Chiến không ký hợp đồng với công ty giải trí, bên cạnh anh ta chỉ có một quản lý.”
Lâm Tử Lạp chau mày lại: “Vậy có thể tìm thấy anh ta không?”
“Mấy hôm trước anh ta vừa về nước, bây giờ đang ở số nhà 108, phía Tây đường Đồng Lăng.” Quan Kình nói.
Lâm Tử Lạp rất hài lòng: “Ừm.”
“Đợi đã.” Lúc Lâm Tử Lạp sắp cúp máy, Quan Kình hỏi cô: “Cô quen Lý Chiến sao?”
Lâm Tử Lạp nói thật: “Không quen.”
“Vậy cô tìm anh ta làm gì?”
“Cần thiết cho công việc, sao nào, không được sao?” Lâm Tử Lạp cảm thấy Quan Kình hỏi hơi nhiều.
“Cô, cô không biết thân phận của anh ta sao?” Quan Kình hỏi dò cô.
Lâm Tử Lạp thấy tò mò: “Anh ta có thân phận gì?”
Quan Kình mở miệng, muốn nói, nhưng lại cảm thấy không nên nói chuyện này.
“Đến lúc đó cô sẽ biết.” Nói xong Quan Kình tắt điện thoại.
Lâm Tử Lạp không biết, điều này chứng minh cô không nói chuyện tìm Lý Chiến với Tông Triển Bạch, nếu không sao phải nhờ anh điều tra địa chỉ chứ.
Lâm Tử Lạp nhìn điện thoại, thấy dở khóc dở cười, cái người này sao nói chuyện toàn nói một nửa vậy chứ?
Khiến người ta tò mò, rồi lại không nói nữa?
Thú vị lắm sao?
Cô đặt điện thoại xuống, ăn xong cơm liền ra ngoài, ngồi lên xe, điện thoại chỉ đường đến số nhà 108 phía Tây đường Đồng Lăng, cô không biết đường đi đến chỗ này, chỉ có thể dựa vào bản đồ chỉ đường.
Cô lái xe theo hướng mà bản đồ chỉ, càng gần điểm đến, càng hoang vu, cô liền cảm thấy hoang mang, ngôi sao nổi tiếng lại ở nơi hẻo lánh thế này sao?
Nhà hai bên đường rất cũ kỹ, thi thoảng mới có quầy bán quà vặt, bên đường cũng không có người đi bộ nào, thi thoảng gặp một người, nhưng cũng có tuổi rồi.