Cả đêm không nghỉ ngơi nên đúng là Tô Trạm cũng đã buồn ngủ, anh ấy đứng dậy rồi nói: “Vậy tôi về nghỉ ngơi một chút nhé, xem xem bà nội thế nào.”
Tông Triển Bạch “ừm” một tiếng, Tô Trạm về, Thẩm Bồi Xuyên mới dám hỏi: “Tô Trạm không biết?”
May mà vừa nãy anh không nói gì, nhìn dáng vẻ Tô Trạm rất thoải mái, không giống như đã biết, cho nên anh cũng không hấp tấp nói đến chuyện của Tần Nhã.
“Không, cậu ấy biết cũng không giúp được gì cho chúng ta.” Tô Trạm dễ bốc đồng, không những không cứu được Tần Nhã mà ngược lại sẽ gây ra phiền phức.
“Cố Bắc cũng thật là, bắt một người phụ nữ thì được coi là gì, có bản lĩnh thì nhằm vào chúng ta này?!” Thẩm Bồi Xuyên lạnh mặt.
“Đi thôi.” Tông Triển Bạch ra ngoài trước, Thẩm Bồi Xuyên theo sau anh cũng không hỏi nhiều, anh ấy biết chuyện của Tần Nhã chắc chắn có liên quan đến Cố Bắc.
Họ không dẫn tài xế theo mà Tông Triển Bạch tự lái xe, giờ này cũng không phải giờ cao điểm nên không tắc lắm, chẳng mấy chốc đã đến đường trung tâm. Tối đến vốn là hộp đêm sẽ toát ra vẻ cám dỗ khiến người ta cảm thấy náo nhiệt, nhưng bây giờ cũng có vẻ yên tĩnh.
Xe dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, lần này không gặp cảnh nóng như lần trước, có vẻ là đã chơi cả đêm nên ai cũng đều mệt.
Nơi này vốn có quản lý trông coi nhưng bây giờ quản lý đã đi vào nên lão Tứ trở thành người chỉ huy thứ hai ở đây.
Ngoại trừ Cố Bắc thì ông ấy cũng là người có tiếng nói cuối cùng, thấy có người đến, anh ta nở nụ cười tươi tiếp đón: “Mọi người đến để gặp tổng giám đốc Cố của chúng tôi phải không?”
“Anh ta đang ở đâu?” Thẩm Bồi Xuyên mặt không biểu cảm, không coi vẻ ngả ngớn của lão Tứ vào mắt.
“Tổng giám đốc Cố của chúng tôi rất bận, nhưng cũng đã dặn dò tôi nói rằng nếu tổng giám đốc Hạo đến thì để tôi thu xếp, anh ấy sẽ đến nhanh thôi.” Lão Tứ ra vẻ mời, nhưng hành động lại khá thiếu tôn trọng, ngược lại còn có vẻ cố tình mỉa mai.
Nếu bây giờ có Tô Trạm ở đây thì chắc chắn anh ấy sẽ mỉa mai lại, anh ta là cái gì? Chỉ là con con chó bên cạnh Cố Bắc thôi, không có Cố Bắc thì anh ta có là gì?
Nhưng Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn, chấp nhặt với tiểu nhân.
Tông Triển Bạch khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu tổng giám đốc Cố đã sắp xếp thì đương nhiên chúng tôi là khách sẽ theo chủ rồi.”
Lão Tứ có cảm giác như đấm vào bông, không làm được cho người khác khó chịu mà ngược lại còn khiến mình khó chịu.
Anh ta bình tĩnh lại, nói một tiếng “đi thôi” rồi tự mình đi qua hành lang.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn bóng lưng giận dữ thở phì phò của lão Tứ thì lại gần Tông Triển Bạch rồi nói nhỏ: “Người này có vẻ không thận trọng bằng quản lý.”
Tông Triển Bạch khẽ cong khoé môi, không trả lời mà bước đi.
Vẫn là phòng bao lần trước, lão Tứ mở cửa rồi đứng ở bên cạnh: “Xin chờ ở đây, chức là tổng giám đốc Cố của chúng tôi sẽ tới nhanh thôi.”
Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên không thèm nhìn anh ta, bước thẳng vào phòng, lão Tứ đóng cửa lại rồi bỏ đi.
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: “Người này thật thú vị.”
Cảm thấy một kẻ không biết tiết chế cảm xúc như vậy sao lại có thể trở thành cánh tay phải của Cố Bắc?
Tông Triển Bạch nhìn quanh phòng bao một lượt, nói rằng nếu như quản lý không xảy ra chuyện thì sẽ không đến lượt anh ta.
Nhưng người như vậy lại tốt cho họ.
Anh thì thầm với Thẩm Bồi Xuyên, bảo anh ấy cho người bí mật theo dõi lão Tứ này.
Nhìn biểu hiện vừa rồi của anh ta là biết, trở thành người tâm phúc bên cạnh Cố Bắc chính là lúc đường làm quan rộng mở.
Con người quá xao xuyến, quá tự cao, tính cảnh giác cũng kém, lúc này rất dễ xảy ra sai sót.
“Nếu Cố Bắc biết anh ta là người không đáng tin cậy, không nói nơi giấy người ở đâu thì sao?” Họ nhìn thoáng qua cũng biết là loại người gì, lẽ nào Cố Bắc lại không biết?
Tông Triển Bạch cởi cúc tay áo: “Loại người này xương mềm, vì mạng sống thì ai cũng có thể bán đứng.”
Thẩm Bồi Xuyên lập tức hiểu ý anh, nếu theo dõi anh ta không có kết quả thì bắt lại, bị tra tấn còn không cậy được miệng anh ta sao?
Tông Triển Bạch ngồi xuống sofa, lười biếng ngả người ra sau, nhẹ giọng nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Chờ đi.”
Rõ ràng là Cố Bắc đang ra vẻ ta đây, sẽ không tới nhanh như vậy.