Nói xong cô ta ngẩng đầu nhìn camera trên tường, cô ta biết Tông Triển Bạch nhất định đang giám sát mọi hành động của cô ta, biết anh ta nhất định có thể nghe được lời cô ta nói.
Cô ta nhìn chằm chằm vào camera, nói từng câu từng chữ: “Tôi không biết cô ta ở đâu, dù có biết tôi cũng không nói, tôi hận cô ta, hận đến mức muốn cô ta chết đi, nói không chừng hiện giờ cô ta cũng đã chết rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên cau mày: “Nể mặt nhưng cô không nể lại đúng không?”
Hà Thuỵ Lâm cười: “Anh không có chứng cứ, anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ kiện anh.”
“Hà Thuỵ Lâm, cô quá không hiểu tôi rồi.” Thẩm Bồi Xuyên tỏ ra lạnh lùng.
Rầm!
Cửa của phòng thẩm vấn đột nhiên bị đá ra.”
Thẩm Bồi Xuyên và Hà Thuỵ Lâm dường như đều đồng thời nhìn về phía cánh cửa.
Tông Triển Bạch đứng ngoài cửa, ánh đèn chiếu từ trên xuống, những ngón tay thon dài cở cúc cổ tay ra, anh sắn tay áo lên làm lộ nửa cánh tay.
Khuôn mặt anh quá bình tĩnh, trái tim Hà Thuỵ Lâm trở nên lạnh lẽo, cô ta rất rõ Tông Triển Bạch sẽ làm gì sắp tới.
Trái tim run rẩy đập thình thịch: “Dù anh có giết chết tôi, anh cũng đừng mong biết cô ta ở đâu.”
Tông Triển Bạch mím chặt môi: “Bồi Xuyên, cậu đi ra ngoài.”
Thẩm Bồi Xuyên không dám động đậy, nếu anh thật sự kích động đến mức giết người thật thì chuyện này phiền phức rồi.
“Cái này…”
“Ra ngoài!”
“Tôi yêu cầu được gặp luật sư của tôi.” Hà Thuỵ Lâm hoảng loạn.
Muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng hai tay của cô ta đang bị còng, người cũng bị trói chặt trên ghế, muộn động đậy cũng không được.
“Anh không có chứng cứ là tôi bắt Lâm Tử Lạp, anh đánh tôi là phạm pháp.” Hà Thuỵ Lâm hoảng loạn hét lên: “Thẩm Bồi Xuyên, anh mau đưa anh ấy ra khỏi đây.”
Thẩm Bồi Xuyên chắp tay: “Xin lỗi, tôi không làm gì được.”
Nói xong anh bước ra khỏi phòng thẩm vấn, không dùng ít thủ đoạn cô ta sẽ khó mà mở miệng ra được.
Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn sau đó đóng cửa lại.
“Tông Triển Bạch, anh đừng kích động.” Hà Thuỵ Lâm rất sợ hãi.
Sợ anh sẽ giết chết cô ta thật.
Tông Triển Bạch nhìn từ trên cao xuống, anh nắm lấy cằm của cô ta, quan sát tỉ mỉ, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo: “Tối hôm đó cô nói là cô.”
Hà Thuỵ Lâm sợ hãi: “Anh, anh nói cái gì, em không hiểu.”
Anh, anh không thể biết chân tướng của đêm hôm đó, người biết chuyện đó đều chết rồi, dù có chưa chết cũng sẽ bảo vệ bí mật cho cô ta.
Anh sẽ không biết, vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
“Nghe không hiểu à?” Tông Triển Bạch cười lạnh: “Vậy tôi nói cho cô biết, tôi vốn không động vào cô.”
Thấy tờ giấy cô ta đã từng cứu anh, anh mới tin lời cô ta nói lúc đó là thật, không hề đi điều tra chuyện tối hôm đó.
Chỉ vì như vậy mà anh lại bỏ lỡ Lâm Tử Lạp.
Một sai lầm mất sáu năm trời.
Tông Triển Bạch bóp mạnh, Hà Thuỵ Lâm không chịu được, cô ta đau đến mức toàn thân run lên.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt hung dữ, đầu ngón tay càng bóp cô ta mạnh hơn, Hà Thuỵ Lâm khóc lóc kêu tên anh, mới kêu một tiếng đã bị ngón tay của anh kẹp chặt hơn, hàm răng đang mở ra lại bị kẹp chặt vào.
“Cô giả làm ai?”
Hà Thuỵ Lâm nhắm tịt mắt lại, anh biết rồi à?
Sao anh lại biết được cơ chứ?
Nước mắt Hà Thuỵ Lâm rơi xuống, cô ta cười điên dại: “Nếu anh đã biết thì em cũng không giấu anh, đúng vậy, đêm hôm đó không phải em, người đó là người anh đang tìm.”
Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt oán hận: “Anh quen em trước, lúc nhỏ em còn cứu anh, sau này anh còn cho em ở bên cạnh anh. Nhưng từ trước đến nay anh chưa hề cho em một danh phận nào, anh có biết em cũng là một cô gái bình thường, em cần người khác yêu em, nhưng từ trước đến nay anh chưa hề làm điều đó.”
“Sau này anh trúng độc, em biết cơ hội của em đến rồi, nhưng lúc đó em đã không còn trong sạch nên em mới bỏ tiền ra tìm một gái gọi còn trong sạch để đưa đến căn phòng đó. Đợi cô ta đi ra em lại vào đó, giả vờ để anh cho rằng anh đã lấy đi lần đầu của em, để anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Cô ta mỉm cười: “Sự thực chứng minh, em đã cược đúng, anh cảm thấy có lỗi với em, phải chịu trách nhiệm và phải đối tốt với em, thậm chí anh còn thề sẽ cưới em.”
Cô ta chợt trở nên buồn rầu: “Em trăm tính ngàn tính nhưng lại không tính tới việc, cô gái kia lại là không phải người của nước A mà là người trong nước, càng làm em không đề phòng chính là cô ta còn có hôn ước với anh, cho nên em rất hoảng loạn, em sợ anh sẽ phát hiện ra thân phận của cô ta nên em mới nói em mang thai, sau đó dựng nên vụ tai nạn xe để nói em sảy thai, mục đích cuối cùng là để anh ly hôn với cô ta.”
Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt cười một cách điên dại: “Anh biết không? Vì để cô ta biến mất hoàn toàn trên thế giới này, em cũng đã sắp xếp một vụ tai nạn xe hơi, những khổ đau mà em đã nhận, cô ta cũng phải nếm thử, em vốn hi vọng cô ta sẽ chết trong vụ tai nạn lần đó, nhưng mạng của cô ta quá lớn, cô ta đã thoát khỏi, nhưng…”