“Nếu cô muốn đến, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, anh ta không thể nào làm việc chỉ vì lợi ích cá nhân
Điều anh có thể làm chính là chăm sóc tốt cho Trang Kha Nguyệt, tạo điều kiện cho Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp đã hiểu
Trang Kha Nguyệt bảo Lâm Tử Lạp trở về: “Yên tâm, mẹ ở trong này rất tốt, để mẹ ra ngoài có lẽ mẹ còn lo lắng hơn.”
Lâm Tử Lạp không nói gì, chỉ nhìn mẹ mình bị đưa đi.
Bóng lưng của gầy gò của Trang Kha Nguyệt khuất dần sau hành lang, mặt trời đã ngả về tây, chiếu lên bóng lưng của bà càng lộ rõ vẻ gầy gò ốm yếu
Lâm Tử Lạp đứng nhìn bóng dáng bà dần dần biến mất trong mắt.
Giống như chỉ cần biến mất thôi là sẽ chẳng thế nào gặp lại được nữa.
Lâm Tử Lạp nhìn bà nói lên: “Mẹ.”
Trang Kha Nguyệt quay đầu, mỉm cười với cô.
Lâm Tử Lạp mím môi: “Chăm sóc bản thân thật tốt, con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ.”
Trang Kha Nguyệt nói: “Được.”
Thẩm Bồi Xuyên đưa Trang Kha Nguyệt đi vào, nhân tiện sắp xếp người ở bên cạnh bà ấy, có người của anh ta bên cạnh, chăm sóc cho Trang Kha Nguyệt cũng thuận lợi hơn.
Sắp xếp xong anh ta mới đi ra, Lâm Tử Lạp còn đứng ở trong phòng khách, cô dựa vào tường, cúi đầu, tâm trạng dường như không tốt, Thẩm Bồi Xuyên mau chóng đi tới.
Anh ta không biết phải làm gì để an ủi, hỏi nhỏ: “Cô có ổn không?”
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu: “Có rảnh không? Uống cùng tôi một ly?”
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Được.”
Trong lòng cô khó chịu, uống say ngủ một giấc có lẽ sẽ tốt, giấu ở trong lòng sẽ dễ xảy ra chuyện.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Để tôi lái xe.”
Lâm Tử Lạp đưa chìa khóa xe cho anh ta, hai người cùng đi ra cửa.
Thẩm Bồi Xuyên mở cửa xe cho Lâm Tử Lạp, sau khi để Lâm Tử Lạp đi lên, anh ta mới ngồi lên ghế lái, nổ máy xe.
“Chúng ta đi đâu đây?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Lâm Tử Lạp dựa vào cửa kính xe, không có mấy tâm trạng, cô cụp mắt xuống: “Anh tùy chọn một nơi, yên tĩnh chút là được.”
“Được.” Thẩm Bồi Xuyên nghĩ một nơi yên tĩnh.
Anh ta bình tĩnh lái xe, tầm mười mấy phút sau, xe dừng ở một quán rượu.
Chỗ này Thẩm Bồi Xuyên cũng thường xuyên đến, khá quen với nơi này, hơn nữa phù hợp với yêu cầu cần sự yên tĩnh của Lâm Tử Lạp.
Chỗ này của Thẩm Bồi Xuyên có rượu, anh ta đưa Lâm Tử Lạp đi vào, để cho người lấy rượu của anh ta mang đến.
Sắp xếp cho Lâm Tử Lạp xong, anh ta nói muốn đến phòng vệ sinh, sau đó đi tới cửa, anh ta lấy điện thoại di động ra, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Tông Triển Bạch hay không.
Lâm Tử Lạp có tâm trạng không tốt, anh ta có nên nói cho anh biết hay không, bảo anh ấy tới đây.
Nói cho Tông Triển Bạch rồi, Lâm Tử Lạp có không vui hay không.
Anh ta hơi do dự.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, anh ta quyết định vẫn gọi cho Tông Triển Bạch nói một tiếng, nếu không chút nữa… Cô ấy uống nhiều rồi, anh ta cũng lo sợ gọi cho Tông Triển Bạch nói chuyện.
Anh ta lướt màn hình điện thoại, tìm thấy số của Tông Triển Bạch, đang định gọi đi thì đột nhiên có người gọi anh ta.
“Bồi Xuyên?”
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu, thấy Tô Trạm đang đi về phía bên này.
“Quả nhiên là cậu, tôi còn đang nghĩ có phải là tôi đang hoa mắt, sao cậu lại có thời gian rảnh đi uống rượu chứ?” Tô Trạm trong tay còn xách túi tài liệu, trước đó anh ta đã lâu không nhận tài liệu, từ sau khi Tần Nhã rời đi, anh ta lại bắt đầu nhận xử lý tài liệu, ngoại trừ ở công ty ra, sẽ về nhà với bà nội Cố, có lúc nhớ Tần Nhã sẽ ra ngoài uống một ly.