Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi cho cô địa chỉ, các cô giúp tôi chuyển tới đi.” Cô sợ mình nhìn thấy Trang Kha Nguyệt sẽ lại tức giận, vì vậy mới quyết định để nhân viên giao hàng tới.





“Vậy được, cô để lại địa chỉ.” Nhân viên đưa cho cô giấy và bút: “Chúng tôi còn cần địa chỉ liên lạc, sau khi chúng tôi đưa hàng tới sẽ gọi cho cô.”





Lâm Tử Lạp ừ một tiếng rồi để lại địa chỉ nhà họ Lâm và cách liên lạc với mình, thanh toán tiền rồi rời khỏi cửa hàng.





Lúc này ở nhà họ Lâm đã bị nghiêm phong, người làm và Trang Kha Nguyệt bị đưa về đồn cảnh sát điều tra. Lâm Viên Trung chết trên giường, bây giờ pháp y đang khám nghiệm tử thi.





“Phòng ngủ không có dấu vết đánh nhau, theo như người làm nói, sau khi Trang Kha Nguyệt dọn về sống có tình cảm rất tốt với Lâm Viên Trung, mỗi ngày Trang Kha Nguyệt đều tự mình nấu ăn cho ông ta, hai người như hình với bóng nên không phải là mưu sát.”





Ban đầu, Thẩm Bồi Xuyên cũng có nghi ngờ Trang Kha Nguyệt giết người vì trước đó Lâm Viên Trung rất tệ bạc.





Tuy nhiên sau khi tới hiện trường, một chút chứng cứ giết người cũng không có.





Tông Triển Bạch ngước mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Nếu là cậu, cậu sẽ tha thứ cho người phản bội mình, gián tiếp hại chết con mình, không hỏi không màng gì tới mình bao nhiêu năm không?”





Thẩm Bồi Xuyên nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không, tôi không bị điên…”





Rất nhanh Thẩm Bồi Xuyên đã hiểu ý của anh: “Anh nghi ngờ…”





“Không phải nghi ngờ.” Anh chắc chắn, khi Trang Kha Nguyệt kiên quyết đòi tái hôn với Lâm Viên Trung, kết hôn không lâu, Lâm Viên Trung đã xảy ra chuyện, anh cho rằng đây chắc chắn không phải chuyện trùng hợp.





Lúc này pháp ý đã đi từ trên lầu xuống.





Thẩm Bồi Xuyên đi nhanh tới: “Có manh mối không?”





Pháp y gật đầu: “Có.”





Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Phát hiện ra gì rồi?”





“Tôi bây giờ vẫn chưa thế khẳng định chính xác đáp ăn, phải đợi sau khi xét nghiệm mới có thể nói với anh.” Pháp y nói.





Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Bao giờ thì xong?”





“Muộn nhất là ngày kia.” Pháp y đáp.





“Tôi biết rồi, đưa người về đi.” Thẩm Bồi Xuyên dặn dò.





Anh đi tới bên cạnh Tông Triển Bạch: “Nếu thực sự là Trang Kha Nguyệt…”





Câu tiếp theo anh còn chưa nói hết, nếu thực sự là Trang Kha Nguyệt, giết người là phạm pháp, phải chịu trách nhiệm hình sự, vậy thì Lâm Tử Lạp phải làm sao?





“Cậu cố gắng dìm tin tức xuống đừng để truyền ra ngoài.” Bây giờ không phải tồi tệ nhất, may mà không có chứng cứ chứng minh Trang Kha Nguyệt giết người.”





Bây giờ chỉ có thể tạm thời giấu Lâm Tử Lạp.





“Có tiến triển gì lập tức báo cho tôi.” Tông Triển Bạch nhìn một lát: “Tôi đi trước đây.”





Thẩm Bồi Xuyên nói xong.





Tông Triển Bạch đi tới cửa thì chợt dừng lại.





“Cậu có một mình, tối nay tới nhà ăn cơm tất niên.”





Thẩm Bồi Xuyên không phải người thành phố B, người nhà anh không có ở đây, nhiều năm rồi anh không đón Tết ở nhà, ba người họ sẽ tụ họp bên ngoài nhưng năm nay thì khác, Tô Trạm kết hôn có gia đình riêng, anh cũng có Lâm Tử Lạp và hai đứa bé nên đêm giao thừa không thể ra ngoài, Thẩm Bồi Xuyên thì rõ thảm rồi.





“Được.”





Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: “Tôi còn tưởng hai người có gia đình rồi sẽ quên mất tôi.”





Tông Triển Bạch nhắc nhở anh: “Đừng để lộ ra.”





“Tôi biết.”





Tông Triển Bạch đi ra khỏi biệt thự, tuyết rơi bên ngoài, chiếc áo khoác màu xám tung bay trong cơn gió lạnh, một bông tuyết rơi nhẹ nhàng trên mái tóc, anh nhấn nút mở khóa chìa khóa xe, đèn xe nhấp nháy, anh kéo cửa xe vào.





Anh hạ cửa sổ xuống và nhìn vào căn biệt thự sắp bị tuyết bao phủ, thu tầm mặt lại, khởi động xe và rời đi.





Chiếc ô tô đậu tại nhà họ Tông, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên mái hiên, đặc biệt rực rỡ trong tuyết trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK