Lâm Tử Lạp thầm nghĩ trong lòng.
“Không có gì là không thể nhận, cô là con dâu nhà họ Tông, dĩ nhiên sẽ có thể.”
Lâm Tử Lạp: “…”
chồng tặng cho tôi, bây giờ tôi lại tặng nó cho cô.”
Mẹ chồng của bà ấy?
Đó không phải là bà nội của Tông Triển Bạch sao?
Nhưng không phải bà ấy từng là tiểu tam sao?
Lâm Tử Lạp ngây người.
“Hôm nay chắc hẳn cô rất bận bịu, tôi phải đi rồi.” Vừa nói bà ấy vừa đứng lên, Lâm Tử Lạp cũng đứng dậy theo: “Tôi tiễn bà.”
“Được.” Dục Tú vui mừng
Lâm Tử Lạp lại cảm thấy bất an, vật này cô nhận rồi nhưng cũng lo sợ.
Chờ cơ hội thích hợp rồi trả lại cho bà ấy vậy.
Xe của Dục Tú dừng ở ven đường, Lâm Tử Lạp giúp cô mở cửa xe, Dục Tú khom người lên xe, ngồi vào trên xe, bà hạ cửa kính xuống cửa kiếng xe nhìn Lâm Tử Lạp cười cười, tán dương: “Hôm nay cô rất đẹp.”
Vẻ mặt của Lâm Tử Lạp hơi mất tự nhiên: “Cảm ơn.”
Dục Tú bảo cô trở về, sau đó nâng kính xe nói với tài xế: “Đi thôi.”
Lâm Tử Lạp đứng ở ven đường, nhìn xe rời đi, nheo mắt lại, cô không quen thân với Dục Tú, cũng mới gặp vài lần, tiếp xúc không nhiều.
Nhưng cô có thể cảm nhận được bà ấy không là người xấu.
Trong ánh mắt của bà ấy cất giấu rất nhiều chuyện, nhưng lại không cách nào nói ra.
Một loại kìm chế.
Lâm Tử Lạp không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.
Cô nghĩ, trên người Dục Tú chắc chắn cất giấu bí mật gì đó.
Cô suy nghĩ đến ngây người, hoàn toàn không biết cách chỗ cô không xa, ven đường là một chiếc xe màu đen.
Trên người đàn ông khoác một bộ âu phục chỉnh tề, đường cong mượt mà, không có một nếp gấp, cảm giác sang trọng và giàu có,, đường phố rải đầy ánh mặt trời, thời tiết đã không còn quá nóng bức, mặt trời cũng không chói chang, không cảm thấy được nhiệt độ, lại thấy có chút lạnh.
Ánh mắt của anh rơi vào một vùng sáng, cơ thể kiều diễm nhẹ nhàng.”
Lần đầu tiên Tông Triển Bạch nhìn thấy dáng vẻ cô mặc lễ phục, cả người mặc một bộ đồ tơ lụa màu hồng sáng bóng để lộ đường cong hoàn hảo, những đường cắt tinh tế, thắt lưng bó lại để lộ chiếc eo thon, thẳng đến mắt cá chân, mái tóc buông hững hờ quyến rũ, toát lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ .
Cô xoay người mới phát hiện ánh mắt của người kia, hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh xe.
Cô vừa định chào hỏi, Tông Triển Bạch cũng đã bước đi vào bên trong, không có ý muốn nói chuyện cùng cô.
Dường như Lâm Tử Lạp biết vì sao anh có phản ứng như vậy, có lẽ anh đã nhìn thấy xe của Dục Tú rời đi.
Dục Tú và Lâm Tử Lạp đến phòng tiếp khách, Tô Trạm đã gọi điện thoại đến cho Tông Triển Bạch.
Anh không hề do dự lập tức chạy đến, lo lắng Dục Tú sẽ làm khó cô hoặc là làm ra chuyện gì khiến cô khó chịu, không ngờ, kết quả lại thấy hai người cười đùa nói chuyện với nhau.
Ngược lại anh cảm thấy kì lạ, Lâm Tử Lạp trở lại cũng không được bao lâu, hai người sao có thể gặp nhau?
Còn có quan hệ rất tốt.
Thấy người đi vào là Tông Triển Bạch, Tô Trạm lập tức đi tới: “Vừa mới đi.”
“Tôi nhìn thấy.” Tông Triển Bạch nhếch miệng, cũng không hề lộ nụ cười.
Tô Trạm nhún nhún vai: “Hai người vào trong phòng nói chuyện, mấy người chúng tôi không nghe được gì, không biết hai người ấy nói cái gì, nhưng tôi có thể khẳng định, hai người đó không phải là gặp nhau lần đầu tiên.”
Bởi vì lúc gặp mặt, họ cũng không hề cảm thấy xa lạ.
“Trước kia cậu đưa cô ấy về nhà? Cho nên cô ấy biết?” Tô Trạm cảm thấy không thể nào, với tính cách của Tông Triển Bạch, lúc ấy sẽ không đưa Lâm Tử Lạp trở về.
Chuyện của anh không ai có thể xen vào, duy chỉ có lúc kết hôn, anh mới không có cách nào cự tuyệt, bởi vì đó là người mẹ đã qua đời của anh đã quyết định hôn ước cho anh.
Anh lạnh nhạt lên tiếng: “Không có.”
Tô Trạm lập tức im lặng, chuyện này rất lạ, sao Lâm Tử Lạp lại có tiếp xúc với Dục Tú?
Tô Trạm còn muốn nói gì, lại bị Thẩm Bồi Xuyên kéo, nhỏ giọng nhắc nhở: “Không thấy người ta tâm tình không tốt sao?”
Tô Trạm bĩu môi một cái rồi ngậm miệng.
Lúc này cũng không ít người đã tới, Lâm Tử Lạp trở về đến đại sảnh không thấy Tông Triển Bạch, lại bị bà William kéo đi giới thiệu bạn cho cô biết, Lâm Tử Lạp không thể làm gì khác, chỉ đành đi xã giao.